Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

[Oneshot] Love in the rain

Love in the rain





Title Love in the rain
Authour Rim aka Park Eun Rim
Pairing HyunMin
Disclaime HM là của nhau, không phải của mình
Summary Tình yêu gắn liền với những cơn mưa
Catergoy / Gener Romance
Rating 12+
Note Dạo này mình bị bấn HM quá độ, mọi người thông cảm






Keng!

Tiếng hai chiếc ly thuỷ tinh chạm vào nhau phát ra những tiếng lanh canh. Jung Min nhấp một ngụm nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt chiếc ly sóng sánh thứ nước màu đỏ thẫm xuống bàn.

- Chúc mừng cậu! - Một giọng ồm ồm cất lên từ phía bên kia bàn, phả ra hơi rượu nồng nặc – Thành công đầu tiên như thật là đáng ngưỡng mộ. Hi vọng chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác với nhau hơn.

Nói dứt lời, người đàn ông to béo ấy lại nhấc chiếc ly lên, đổ tuột phần còn lại trong ly vào cổ họng.

- Cảm ơn ông. Tôi còn phải cố gắng nhiều.

Jung Min mỉm cười khi nói một cách nhã nhặn, lịch sự nhấp một ngụm nhỏ từ chiếc ly gần như còn đầy nguyên, ánh mắt đượm buồn…


Anh không chức mừng cậu khi cậu vui mừng thông báo với anh rằng cậu vừa có một công việc mới. Anh không an ủi động viên khi cậu nói cậu mệt mỏi với công việc hiện tại. Anh không động viên cậu khi cậu nói cậu gần như đã kiệt sức và muốn bỏ cuộc. Anh cũng không thể hiện thái độ gì khi cậu sung sướng báo cho anh biết cậu vừa giành được giải thưởng lớn… Anh thật vô tâm đến thế sao?





Rè…rè…rè…
Chiếc điện thoại di động khẽ rung lên, số của anh.
- A lô.
- Anh đây…
Và một sự yên lặng kéo dài. Anh yên lặng để chờ cậu nói, còn cậu im lặng vì không biết nói gì với anh lúc này…

- Ai gọi cho cậu vậy, Jung Min? - Người đàn ông to béo ngồi đói diện cất giộng ồm ồm hỏi khi thấy cậu cầm điện thoại mà không nói gì.
- À…là…
- Có người ở cạnh em à? – Anh hỏi, khi nghe thấy tiếng một người đàn ông vẳng vào trong máy điện thoại.
- Vâng. - Cậu ngập ngừng.
- Vậy anh không làm phiền em nữa.


Những tiếng tút tút chán ngắt lilên tục vang lên, cậu từ từ gập chiếc điện thoại lại.

- Ai vậy? - Vẫn cái giọng ồm ồm đó.
- Nhầm máy thôi ạ.















Chiếc ô tô đen bóng lướt đi loang loáng trên con đường thẳng tắp. Bóng của chiếc xe trải ra trên mặt đường, dài rồi lại ngắn, ngắn rồi dài ra, lần lượt đều đặn theo từng cột đèn đường.


- Cho tôi xuống đây được rồi ạ.
- Tôi sẽ đưa cậu về tận cổng, đừng ngại. - Người đàn ông ngồi ở ghế trước trả lời.
- Dạ không, tôi muốn đi bộ một đoạn…trước khi về nhà thôi mà.
- Thôi được, nếu cậu muốn vậy.







Chiếc xe dừng lại trong vài giây rồi lại lướt đi, bóng đen loang loáng trên đường. Cậu chậm rãi thả bước trên con đường nhỏ, tiếng chân bước lạo xạo, bóng cậu nằm nghiêng trên mặt đường, dài và mảnh khảnh.

Anh đứng ở cổng chờ cậu từ cách đây hơn 1 giờ đồng hồ. Một bữa tiếc chúc mừng cho thành công đầu tiên của cậu, chỉ có 2 người thôi sao? Anh đã suy nghĩ mãi từ lúc gọi điện cho cậu đến giờ. Một bữa tiệc chỉ có hai người. Anh cười. Cười một cách vô vị. Cười vì anh chẳng thể làm gì khác hơn. Nếu đúng như anh nghĩ thì chắc gì cậu đã về nhà tối nay. Vậy mà anh vẫn đứng chờ cậu, chờ một cách tự nguyện, chờ trong yên lặng…








Cái bóng dài càng lúc càng gần lại, anh nhận ra cậu từ cái bóng trước khi nhìn thấy người. Sớm hơn anh nghĩ, tức là mọi chuyện diễn ra trước đó với cậu không như những gì anh đã tưởng tượng. Anh mừng vì điều đó. Còn khoảng trăm bước nữa, cậu sẽ đứng trước mặt anh…










Nhưng cái bóng kia không hề nhúc nhích, một cái bóng bất động giữa đêm khuya. Anh nhắm mắt chờ đợi, còn gì nữa mà cậu không đi tiếp, có cái gì ngăn bước chân cậu về nhà của chính mình?


Và rồi mưa. Từng hạt từng hạt rơi thành tiếng gõ đồm độp trên mái nhà. Những âm thanh ấy càng lúc càng nhanh hơn, mặt đường loang lổ những vệt đen vệt trắng lẫn lộn, và dần dần những vệt trắng ấy cũng chuyển thành đen khi mà cơn mưa đổ xuống dồn dập. Nhưng cái bóng ấy vẫn đứng yên không di chuyển một phân một tấc nào.






Anh lo lắng nhìn ra ngoài, cậu sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra với cậu ngày hôm nay khiến cho cậu phải tự hành hạ thân xác mình như thế?

Một cái bóng dài khác với một hình trón lớn ở phía trên đang di chuyển rất nhanh dưới làn mưa dày đặc. Tiếng đế giày đạp nước nhèm nhẹp, nước bắn lên tung toé sau mỗi bước chân. Chiếc ô hứng mưa cũng kêu lộp độp, người và ô nhấp nhô đều đều trong làn mưa trắng.







Cậu đứng yên nhìn mưa đột ngột ập xuống. Mưa khi bầu trời rất trong và cao ư? Mưa khi bầu trời đêm đầy sao và trăng vẫn sáng ư? Cậu cứ đứng lặng người nhìn từng hạt mưa thấm ướt cơ thể mình, từng chút một. Mưa thấm ướt quần áo và tóc cậu, đến khi không thể thấm thêm được nữa, nhỏ thành từng giọt rơi tí tách xuống mặt đường đã sũng nước. Quần áo bám chặt vào người cậu, lạnh buốt. Khuôn mặt phơi dưới mưa đã trôi hết lớp trang điểm mới được trát lên lúc tối. Đôi mắt cậu lơ đãng nhìn tấm màn mưa trắng xoá dày đặc bao quanh. Buồn, buồn thấu tim gan, buồn hơn bao giờ hết.











- Em đang làm gì vậy? Em có thể sẽ bị ốm đấy.
Anh đã đến bên cậu lúc nào cậu không biết. Anh lo cho cậu thế nào cậu biết không? Anh đã đứng đợi cậu lâu thế nào cậu biết không? Sao cậu lại tự hành hạ mình như vậy.



Chiếc ô đã chắn mất tầm nhìn của cậu, ngăn ánh mắt ấy không hướng một cách vô vọng ra ngoài mưa nữa. Nhưng nó không ngăn cho cậu khỏi ướt, vì cả người cậu giờ đã sũng nước cả rồi.



- Em không sao. Vừa rồi anh gọi em có việc gì?
- Anh chỉ muồn biết xem em có ở một mình hay không thôi?
- Chỉ thế thôi sao?
- Ừ...

Ánh mắt cậu nhìn anh mơ màng, vô vọng đến phát sợ. Anh giật mình khi chạm phải anh mắt ấy. Tại sao…?
Cậu chậm rãi bước, ra khỏi bóng chiếc ô mà anh vừa đưa ra, để lại nhận lấy những làn nước dồn dập không thương xót xuống thân thể gày gò mảnh khảnh của mình.



Anh níu tay cậu lại, lòng anh xót xa.

- Em không cần.

Cậu vẫn lầm lũi bước. Nhìn dáng cậu bước đi trong mưa thật vô vọng làm sao. Anh thấy nghẹn ngào trong lòng, và cảm thấy bất lực…







Chiếc ô nằm lăn lóc ven đường, anh ôm chầm lấy cậu, vội vàng cuống quýt như thể nếu chậm tay, cậu có thể biến mất vậy. Cậu không chống cự, cứ để buông xuôi mọi thứ như thể hiển nhiên nó là như vậy. Anh hôn cậu, vội vã trong làn mưa. Những cái hôn dài và sâu như muốn hút hết hơi thở của cậu. Những cái ôm ghì mạnh bạo như bóp nghẹt lồng ngực cậu. Cậu vẫn không chống cự, chỉ lặng lẽ khóc. Nước mắt hoà lẫn với nước mưa chảy xuống môi mặn đắng mà cả cậu và anh đều cảm thấy. Cậu bấu lấy vai, lấy cổ anh, những cái hôn vội vàng mà quấn quýt. Cậu ép sát vào ngực anh, cậu thấy lồng ngực anh phập phồng, và cậu thấy tim anh đập rộn rã… Cơn mưa mỗi lúc một to, còn cậu và anh lại càng quấn quýt lấy nhau…



End

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét