Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

[One shot] The belief

THE BELIEF





Title The belief
Authour Rim
Pairing HyunMin (Mình chỉ viết HM thâu )
Disclaime HM là của nhau, hêm phải của mình
Summary Cho dù cả thế giới này quay lưng lại với anh, vẫn có một người luôn ở bên anh
Catergoy / Gener Romance + Yaoi
Rating 15+ (Có Ya nhưng mà nhẹ)
Note Lần đầu tiên mình viết Ya mong mọi người đừng cười









Anh bực tức ném mạnh tờ báo xuống bàn. Cái của nợ gì thế này: “Kim Hyun Joong, leader của SS501, bỏ nhóm”. Báo chí, tin tức,… tất cả dường như đều đang chống lại anh. Tin chính thức thì ít, mà tin đồn thì nhiều. Tất cả đều cho anh là kẻ phản bội, kẻ thất hứa. Công sức của anh trong suốt 5 năm qua gần như tan biến vì những thông tin như thế này. Anh ngồi bất động, mắt dán vào nền nhà, hâi hàng lông mày co lại. Họ không chịu hiểu cho anh sao?











- Anh ấy đã chọn sự nghiệp diễn xuất
- Phải, anh ấy đã không chọn chúng ta
- Nhưng tại sao anh ấy không hề nói với chúng ta về việc này chứ?
- Jung Min à, cậu thấy điều này thế nào?
- Jung Min à
- Jung Min…



Cậu ngồi im lìm, không tỏ thái độ, không chút biểu cảm, không một hành động, không một lời nói. Tất cả những gì cậu thể hiện sau khi đọc được thông tin đó là sự im lặng. Mặc kệ ba người còn lại đang xôn xao, cậu vẫn im tiếng. Không phải cậu không tò mò, không phải cậu không giận Hyun Joong. Mà cậu đang rối bời, mọi việc diễn ra nằm ngoài suy nghĩ củâ cậu. Anh mà cậu biết không phải người như thế. Nhưng đằng sau chuyện này là gì, cậu không thể nào hiểu nổi. Trong cậu, những cảm xúc khác nhau lẫn lộn đan xen.

- Mình về trước đây.




Jung Min bước từng bước chầm chậm về căn hộ riêng của mình. Ánh mặt trời đã tắt, đèn đường và đèn từ những căn nhà dọc hai bên phố lần lượt bật sáng. Tối đến khu phố sầm uất thật nhộn nhịp. Mọi người đều hối hả, vội vã, trừ cậu.








Cậu với tay định bật công tắc đèn nhưng lại thôi. Cả căn phòng chìm trong bóng tối. Cậu mệt mỏi nằm dài trên giường, úp mặt xuống gối. Cậu thấy buồn bã, cô đơn và kiệt sức. Anh đi ư? Anh không cần cậu ư? Anh quyết định đi mà không hề nói với cậu u? Cậu không cần anh phải bàn với cậu, nhưng ít ra anh cũng nên báo với cậu một tiếng chứ. Vậy tức là anh đã quên cậu, quên thật rồi.








Cậu xoay nghiêng người lại, giật mình vì thấy má mình lành lạnh. Cậu sờ tay lên gối, ẩm và mát. Nước mắt ư? Vì cái gì? Vì cậu là kẻ bị lãng quên. Cậu ngồi thẫn thờ trong bóng đêm, tay nắm chặt gối, và nước mắt cứ lăn dài trên má không thể kìm lại nổi. Cậu cứ ngồi như vậy cho đến khi lả đi…








Anh ngồi co chân trên ghế salon, cằm gác lên đầu gối, tay nắm chặt chiếc điện thoại. Anh đang chờ cuộc điện thoại từ ai hay muốn gọi cho ai chăng. Cả ngày nay, anh đã nhận không ít cuộc gọi và tin nhắn vầ việc anh ra đi. Giờ đã quá nửa đêm, anh mân mê chiếc điện thoại trong tay, đầu gục xuống chân và thiếp đi lúc nào không hay…









Nắng luồn qua khe cửa soi thẳng xuống giường khiến cậu tình giấc vì chói mắt. Chín rưỡi sáng, cậu uể oải trở mình, tránh đi thứ ánh sáng phiền phức, và lại tiếp tục vùi đầu vào chăn. Cậu không muốn thức dậy, không muốn đón một ngày mới. Vì một ngày mới đồng nghĩa với việc nhiều tin đồn mới sẽ xuất hiện, trong khi anh vẫn chưa lộ diện, cậu sẽ đối mặt với chúng thế nào đây.




Tiếng chuông cửa réo liên hồi khiến cậu không tài nào ngủ tiếp được.

- Ai đó?

Những âm thanh ầm ĩ vẫn vang lên liên tục. Cậu mở cửa, một người đàn ông đeo kính râm, đội mũ trùm kín tai và mặc áo khoác che gần kín cả khuôn mặt bước vào thoăn thoát mà không nói với cậu lấy một câu.

- Anh là ai?
- Anh đây.


Cậu sửng sốt đứng chôn chân giữa cửa, trợn tròn mắt nhìn anh. Trông anh tiều tuỵ hẳn đi, đôi mắt thâm quần và ria lún phún trên mép. Anh đứng nhìn cậu, ánh mắt da diết
- Jung Min…
- Anh đến đây làm gì?
- Anh…
- Sau tất cả những gì đã xảy ra, giờ anh mới đến tìm tôi sao? Anh cần gì ở tôi nữa chứ? Anh chỉ biết có bản thân mình thôi sao? Anh…



Không để cậu nói dứt lời, anh đẩy mạnh cậu vào tường, tay anh nắm chặt vai cậu
- Ngay cả em cũng nghĩ như vậy sao?
- …
- Sau khi đọc được bài báo đó, anh thực sự rất buồn. Anh sợ rằng, tất cả mọi người sẽ quay lưng lại với anh. Lúc đó anh chỉ nghĩ đến em…
- …
- Anh lo cho em, anh sợ em sẽ không vượt qua được chuyện này. Cả đêm qua anh muốn gọi cho em nhưng anh không làm nổi. Anh sợ…
- Sợ gì?
- Sợ rằng em cũng sẽ quay lưng lại với anh như họ…



Cậu im lặng nhìn anh, ánh mắt anh khẩn khoản. Anh không quên cậu, anh chưa bao giờ quên và chắc chắn sẽ không bao giờ quên. Anh chỉ còn có cậu…



Cánh cửa nhanh chóng khép lại sau lưng họ. Anh dằn mạnh cậu xuống giường, cả người cậu lún sâu vào tấm đệm xốp. Anh đặt bờ môi mình lên trán, lên má, lên môi, lên cổ cậu một cách dồn dập, mạnh bạo. Tay anh ôm lấy gáy cậu, mồ hôi từ người cậu chảy ra tay anh ướt át. Những nụ hôn ngày một mạnh hơn, sâu hơn, cậu nhắm mắt đón nhận chúng. Cậu bấu chặt lấy vai anh, rướn người lên khỏi tấm đệm, hơi thở gấp gáp. Hai cơ thể đầy những vết hằn đỏ. Cậu lật sấp người lại, vong tay ôm trọn chíêc gối, hay bàn tay siết chặt lấy nhau. Cơ thể anh trườn trên lưng cậu một cách chầm chậm. Chiếc giường rung lên sau mỗi lần anh gồng mình, chiếc chăn đắp trên lưng đã tuột xuống đất gần nửa, tấm ga trải giường dúm dó lại vì những cử động và dính dớp vì mồ hôi. Nắng từ khe cửa lọt xuống chạy một đường dài trên lưng anh nóng rát, mồ hôi vã ra làm tóc của cả 2 đều bết lại, nhưng anh và cậu vẫn dính chặt lấy nhau.

- Anh vẫn khoẻ lắm Hyun Joong ạ.











Cậu nằm yên trong vòng tay anh, đôi mắt khép hờ, chân duỗi ra đầy thoải mái.. Anh nhìn cậu, mỉm cười.
- Em tin anh chứ?
- Vâng. Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn tin anh.



Cho dù cả thế giới này quay lưng lại với anh, em vẫn mãi tin anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét