Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

[Oneshot] My darling

Title My darling
Authour Rim aka Park Eun Rim
Pairing Duy nhất chỉ HyunMin
Disclaime Vẫn là như thế, HM thuộc về nhau, hêm phởi của mình
Catergory Romance
Rating K




MY DARLING










Cảm ơn các bạn đã theo dõi chương trình này. Hãy tiếp tục đón xem nó và đừng quên ủng hộ cho chúng tôi nhé!






Tôi với tay lấy chiếc điều khiển TV và nhấn nút tắt. Dạo này truyền hình đưa tin về chúng tôi nhiều thật. Cả năm người, ai cũng đã có kế hoạch riêng hết rồi, tất cả đều bận rộn với những lịch trình dày đặc. Nếu như là trước đây, chúng tôi chỉ có một lịch duy nhất và có thể chia nhau ra mỗi người tham gia một chút. Còn bây giờ, không ai còn có thể đỡ hộ công việc giùm người kia nữa, khối lượng công việc mà chúng tôi phải làm dường như tăng lên gấp năm lần vậy.




Tôi uể oải đứng dậy bước ra phía trước cửa sổ. Ánh nắng của ngày sắp tàn vàng úa, trải thứ màu ảm đạm đó lên toàn thành phố. Tôi chăm chú nhìn vầng mặt trời màu đỏ cam tròn xoe đang từ từ khuất sau những toà nhà cao tầng phía tây. Mặt trời ấy, lặn rồi lại mọc. Nhưng chúng tôi, liệu còn có thể trở lại được như xưa?






Từ lúc tách ra tới giờ, tôi chưa hề liên lạc với em lấy một lần. Tôi bận bịu với lịch quay kín mít cả ngày lần đêm; còn em cũng chẳng hề thảnh thơi, em tất bật với những buổi họp báo, phỏng vấn giữa ba nước Hàn, Nhật và Đài, những buổi luyện giọng và luyện thể lực. Nhưng đó chỉ là cái cớ. Nguyên nhân, là do tôi sợ…





Tôi sợ nghe thấy giọng nói của em. Giọng nói trầm ấm ấy đã luôn ngọt ngào bên tôi suốt bao nhiêu năm. Liệu tôi có đủ can đảm để tiếp tục lịch quay nhàm chán này khi nghe thấy tiếng em gọi tôi?

Tôi cũng sợ nhìn thấy gương mặt em. Em bên tôi luôn luôn cười và nói. Có em mà cuộc sống của tôi trở nên vui vẻ và không khi nào buồn chán. Liệu tôi có thể đứng yên ở đây với những con người chỉ gặp lần đầu khi nhìn thấy em không?





Nhưng tôi cũng cảm thấy buồn và thất vọng khi mấy tháng qua em chẳng hề liên lạc với tôi. Em bận tới mức không có thời gian gọi cho tôi sao? Hay em đã có ai bên cạnh khiến em quên tôi mất rồi? Cứ nghĩ vậy là tôi lại muốn chạy ngay tới bên em.





Những suy nghĩ tình cảm khác nhau cứ đan xen lẫn lộn trong đầu khiến tôi không tài nào chợp mắt. Bây giờ đã là ba giờ sáng, tôi xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thấp thỏm.


Hyung, ngày mai Jung Min cũng tới Seoul Fashion Show…



Tin nhắn của Hyung Jun làm tôi bừng tỉnh. Phải rồi, ngày mai tôi sẽ có cơ hội gặp em. Dù tôi đi cùng công ty tôi, em đi với nhân viên của em, nhưng chúng ta vẫn có thể gặp được nhau, như một cuộc gặp mặt bất ngờ không hẹn trước. Quanh quẩn với những suy nghĩ đó trong đầu, tôi lại càng trằn trọc thao thức…

















Ngồi sát cạnh sàn catwalk , tôi cố gắng tìm kiếm em trong đám đông hỗn độn xung quanh. Một người quan tâm đến thời trang như em, chắc chắn sẽ chọn chỗ kế bên sàn catwalk như tôi. Và tôi cứ nhìn mãi vào hàng người hai bên sàn diễn, mong nhìn thấy em dù chỉ trong chốc lát.








Buổi trình diễn đã gần kết thúc, em vẫn không hề xuất hiện. Sự hồi hộp mong chờ của tôi dần trở thành nỗi thất vọng chán chường. Em đang ở đâu?




Hai nhân viên đứng hai bên lối đi liên tục cúi chào những khách mời đang tấp nập đi ra đi vào. Tôi thẫn thờ nhìn ra cửa, đã tới lúc phải ra về.
Một đoàn khách mời theo lỗi cổng tiến vào trong. Tôi ngơ ngác nhìn quanh, buổi diễn đã kết thúc rồi cơ mà. Tại sao giờ này vẫn có người đến?



Show sáng nay chia hai đợt vì lượng khách mời khá đông.


Tôi quay sang nhìn chị nhân viên bên cạnh

Hai đợt?

Phải, nửa tiếng nữa sẽ tiếp tục đợt hai.

Vậy sao chúng ta không đi vào đợt hai mà lại đi vào đợt một?

Sau 10 giờ cậu có lịch khác mà, cậu không nhớ sao?




Tôi bàng hoàng cả người. Vậy thì rất có thể là em...
Tôi chợt sững lại ngay phí trước cổng vào. Đó… đó có phải là em? Em của tôi, giờ em như thế này sao?



Jung Min tươi cười bước vào sảnh họp báo trước khi vào phòng trình diễn. Vẫn ánh mắt lấp lánh ấy, vẫn nụ cười tươi rói ấy. Nhưng… em gầy quá, đen đi nữa, cách ăn mặc và trang điểm ấy chẳng hề hợp với em. Em bận rộn đến mức quên cả bản thân mình thế sao? Một Jung Min luôn tự tin rằng mình là trung tâm của mọi thứ đâu rồi? Sao chỉ sau vài tháng không gặp, em đã trở thành thế này?




Tôi đứng chôn chân tại chỗ nhìn em không chớp mắt. Cả người tôi gần như bất động, tôi muốn gọi em mà không thốt nên lời. Em của tôi…


Này, cậu đi nhanh lên cho người khác còn đi chứ.

À vâng, em xin lỗi.






Và vào cái lúc lộn xộn đó, em quay về phía tôi. Và ngay lập tức nụ cười trên môi em vụt tắt. Ánh mắt em nhìn tôi lúc đó, tôi không biết diễn tả như thế nào nữa. Nhưng tôi biết, em đang giận tôi lắm.


Tôi định đưa tay về phía em nhưng em đã vội vã quay mặt đi, tiếp tục nở nụ cười và giơ tay vẫy fan, như chưa hề nhìn thấy tôi vậy.


Đi thôi Hyun Joong, cậu sẽ trễ giờ mất.

Dạ…




Tôi theo đoàn ra xe ô tô đang chờ sẵn bên ngoài. Vào cái lúc tôi bị cuốn đi như thế, tôi không hề hay biết rằng, có người cứ đứng nhìn theo tôi cho đến khi chiếc xe xa dần rồi khuất hẳn…


~End~ 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét