Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

[Short fic] HyunMin's diaries (Last part)

Ngày…tháng…năm…

Jung Min lúc ấy đang tắm, trong khi phòng tắm thì ở ngay sát phòng tôi. Dù không muốn nhưng tiếng cậu ấy xối nước kỳ cọ cứ dội vào tai làm cả người tôi cứ bứt rứt không yên. Bao giờ cậu ấy mới tắm xong cho cái đầu của tôi được nghỉ ngơi đây?

            Cuối cùng thì cậu ấy cũng xong, nhưng thế này thì còn hành hạ tôi khổ sở hơn ấy chứ. Cậu ấy chỉ quấn mỗi cái khăn ngang hông mà ngang nhiên đi qua cửa phòng tôi. Này Jung Min, cậu muốn tôi phát điên phải không? Tính kiên nhẫn của tôi cũng có hạn thôi đấy!

            Đột nhiên đèn tắt, tôi đoán là cúp điện, cả nhà tối om chẳng nhìn rõ thứ gì. Lợi dụng lúc tối tăm, tôi chạy sang phòng Jung Min đè cậu ấy ra hôn, cậu ấy sẽ không thể nhận ra ai vào với ai được nên tôi chẳng sợ. Cái lúc giữ chân tay cậu ấy khỏi vùng vẫy, tôi mới phát hiện là cậu ấy không mặc gì. Thôi thì mấy khi có cơ hội, hành động nhanh rồi đi ra chứ không may mà đèn sáng trở lại là tôi đi đời.





Ngày…tháng…năm…

Tôi vừa tắm xong thì điện bị cắt, quần áo còn chưa kịp mặc. Tôi đang tính đi tìm chiếc đèn pin thì bỗng dưng kẻ nào đó xông vào phòng tóm lấy tôi mà đè ra giường. Tên này khoẻ quá, tôi giãy giụa thế nào hắn cũng kìm lại được. Tôi định hét lên báo mọi người tới cứu thì hắn lại đè nghiến môi tôi ra mà hôn. Tôi cố đạp mãi mà hẵn không chịu buông, mãi sau thì hắn chạy mất, trước khi tôi kịp nhìn xem mặt mũi thế nào. Tôi mà bắt được hắn thì đừng mong còn đường sống với tôi.






                                   *                                                   *                                                    *










Ngày…tháng…năm

Nghĩ đi nghĩ lại, tôithấy mình không thể cứ thầm thương trộm nhớ Jung Minmãi thế này được. Tôi quyết định phải bày tỏ, nhưng mà làm cách nào mới là điều quan trọng.

Tối hôm ấy tôi lấy hết can đảm sang gõ cửa phòng Jung Min. Một hồi lâu không thấy ra mở, tôi thử mở cửa vào, hoá ra phòng cậu ấy không khoá. Lúc ấy Jung Min đang nằm ngủ, chăn trùm kín đầu, chỉ thò hai cái chân ra ngoài. Gọi mãi cũng không thấy thưa, tôi cứ chai mặt ngồi xuống cạnh giường cậu ấy kể lể tâm sự bộc bạch một lúc lâu dù chẳng biết cậu ấy  có nghe gì không.

Một lúc sau tôi giật mình thấy cậu ấy tung chăn bật dậy lườm tôi rồi cằn nhằn là làm cậu ấy mất giấc ngủ. Tôi hoảng quá, họi bừa cậu ấy nãy giờ có nghe tôi nói gì không, cậu ấy làu bàu là nghe hết rồi, xong rồi thì đuổi tôi ra. Liệu cậu ấy có nghe thấy thật không nhỉ?








Ngày…tháng…năm…

Hôm ấy tôi trùm chăn nằm nghịch chiếc diện thoại mới mua. Tôi mang máng tiếng Hyun Joong gọi nhưng tôi mặc kệ, đêm hôm chưa ngủ còn sang đây kiếm chuyện gì không biết nữa.

            Rôi sau đó lúc anh ta tự động mở cửa vào phòng, tôi mới nhớ ra là mình chưa khoá cửa. Vậy là anh ta lại gọi tôi một thôi một hồi nữa. Thật rõ là đồ dư hơi, anh muốn nói gì làm gì thì cứ nói cứ làm đi, sao cứ phải làm phiền tôi thế nhỉ?

            Rôi cuối cùng anh ta cũng mở mồm ra nói. Anh ta ngồi cạnh chỗ tôi nằm, thao thao bất tuyệt nào là chuyện chúng tôi gặp nhau, ở chung với nhau, kỷ niệm với nhau, cảm xúc gì gì đó anh ta dành cho tôi…vô số thứ. Cách bày tỏ của anh dài dòng đến thế hả Hyun Joong? Anh cứ nói thẳng một câu ra có phải  ngắn gọn dễ hiểu hơn không? Cứ nói mấy chuyện tôi cũng biết ấy làm gì cho phí thời gian. cũng mất công tôi dỏng tai nghe chờ đợi mấy từ cần thiết. Đồ ngốc không biết cách diễn đạt.



















                                   *                                                   *                                                    *

















Ngày…tháng…năm

Chiều nay tôi gặp Jung Min trong cửa hàng, cậu ấy hay đi ngắm đồ trước khi mua một thứ gì đó. Tôi đã nghĩ ngợi một chút trước khi quyết có tới gặp cậu ấy hay không. Và rồi tôi đã quyết gặp để hỏi cho ra nhẽ, rằng cậu ấy có đồng ý với lời đề nghịi tối hôm trước của tôi không.


            Tôi đã cầm tay và gọi cậu ấy ngọt ngào nhất có thể. Cậu ấy không chống cự mà cứ để yên tay cho tôi nắm. Lúc tôi hỏi cậu ấy có chấp nhận không cậu ấy bảo thẳng thừng là không. Tôi thắc mắc sao không mà cậu ấy lại đồng ý để tôi cầm tay thì cậu ấy im luôn chẳng nói gì nữa, cứ nhìn đi chỗ khác thôi.
Cậu ấy đang ngượng tôi? Vậy nghĩa là cậu ấy đồng ý rồi đúng không? Vậy mà còn giả bộ.
Jung Min à, em đồng ý rồi phải không?





Ngày…tháng…năm…

            Chiều nay tôi đang chọn đồ trong cửa hàng thì gặp Hyun Joong. Anh ta đột ngột xong tới cầm tay tôi mà gọi tôi ngọt xớt. Anh ta cứ gặng hỏi mãi về cái chuyện anh ta nói với tôi đêm hôm trước. Sao anh ta cứ bắt tôi phải trả lời thẳng ra mới chịu chứ? Anh không biết nhìn hả Hyun Joong? Chẳng lẽ cứ phải nói là “Em đồng ý” thì anh mới chịu sao? Anh ngốc thì cũng ngốc nó vừa phải thôi chứ.



~End~

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 4)

Chapter 4: Tình huống bất ngờ







Sáng thứ 7, một ngày cuối tuần đẹp trời. Cả chủ tịch Park và phu nhân đều tới khu biệt thự phía Nam thành phố để nghỉ ngơi từ sớm. Ở nhà chỉ còn Jung Min và một số gia nhân. Cậu biết điều đó, nên mặc dù đã tỉnh giấc từ trước, nhưng cậu vẫn nằm lì trên giường không chịu dậy. Mặc dù muốn đuổi cổ tên vệ sĩ mới đi càng nhanh càng tốt, nhưng hiện giờ cậu chưa nghĩ ra được kế gì thật hoàn hảo cả. Bởi vậy, trước khi có thể nghĩ ra điều gì, cậu chỉ muốn nghỉ ngơi.





Trong khi đó, Kim Hyun Joong đã thức dậy từ tinh mơ và đã đi ra ngoài tập thể dục. Bước vào cuộc sống của gia đình họ Park, anh cảm thấy chính bản thân mình có chút thay đổi. Anh chưa nhận thức được rõ ràng sự thay đổi đó là gì, có thể là một chút gánh nặng công việc, hay là một chút trải nghiệm mới cho một hoàn cảnh mới. Anh cũng không hiểu lí do tại sao chủ tịch Park lại chọn anh trong số hàng chục vệ sĩ ở đó, và tại sao ông lại giao cho anh một việc mà anh chưa từng làm bao giờ trước đây. Anh cảm nhận được lòng tin từ ông, nhưng lí do đằng sau sự tin tưởng đó là gì, cho đến giờ anh vẫn chưa thể nào lí giải nổi.







Chạy hết hai vòng quanh khu vườn đằng sau nhà, anh dừng lại trước cửa nhà bếp, mà phía trên là cửa sổ phòng jung Min. Cánh cửa vẫn đóng kín từ bên ngoài, và tấm rèm trắng vẫn im lìm phía sau nó, chứng tỏ chủ nhân của căn phòng vẫn chưa hề thức dậy. Chợt nhớ tới chuyện xảy ra ở trường ngày hôm qua, anh bỗng bật cười. Đôi chim bồ câu đậu trên bãi cỏ phía trước sân giật mình bay vút lên, chúng vừa bay vừa lượn vòng quanh nhau và rồi mất hút phía sau toà nhà.











Anh cởi chiếc áo ướt đẫm mồ hôi vắt lên trên mắc rồi với tay mở vòi hoa sen. Tiếng nước rào rào dội lên người, chảy thành từng dòng ướt sũng sàn nhà tắm, xối lên những cơ bắp cuồn cuộn đang nóng rừng rực làm hơi nước nghi ngút ngập phòng.











Những âm thanh nhộn nhịp của một ngày mới khiến Jung Min không thể nằm thêm được nữa. Tiếng máy giạt, máy hút bụi, máy điều hoà,…tát cả đã lôi cậu khỏi giường, kéo cậu khỏi cái ý định ngủ ngày. Cánh cửa sổ mở toang, một luống gió mát rượi ùa vào trong phòng, làm tung bức rèm bay phần phật. Cậu vớ tạm một bộ quần áo trong tủ rồi mở cửa chạy ra.




Cậu chợt đứng sững lại khi thấy anh cởi trần bước ra từ nhà tắm. Hơi nước dường như vẫn quấn quanh người anh mờ ảo. Những cơ bắp rắn chắc bóng lên dưới lớp nước đọng trên người vẫn chưa kịp khô. Anh lắc nhẹ đầu, nước bám trên tóc cứ thế theo những cái lắc đầu văng ra, bám thành những hạt long lanh trên sàn. Cậu hơi bất ngờ một chút, vì đây là lần đàu tiên cậu nhìn thấy người khác trong bộ dạng đó. Cậu xấu hổ, vành tai đỏ ửng lên nhưng không thể rời mắt khỏi con người kia. Cậu cứ nhìn anh ta cho đến khi anh ta nhận ra cậu đang đứng đó, cậu ngượng ngùng vội nhìn ra chỗ khác, giả vờ như không để ý. Và với sự nhanh trí sẵn có, cậu vội vàng lên tiếng trước:


- Anh tắm xong sao còn đứng đó làm gì? Tránh ra cho tôi đi.



Cậu hùng hổ tiến đến, đi qua mặt anh nhanh nhất có thể rồi đóng sập cửa lại. Phía sau cánh cửa, hơi ấm và sự ẩm ướt mà anh vừa tạo ra vẫn vương vất xung quanh, cậu đứng trong đó, áp lưng vào cánh cửa nín thở. Có điều gì đó khiến cho cậu cảm thấy lo sợ, hồi hộp và bối rối. Nhưng chính bản thân cậu lại không biết đó là gì. Cậu với tay lên mắc, giật mình vì chạm phải cái gì đó ẩm ẩm và man mát. Cậu rụt vội tay lại khi nhận ra đó là chiếc áo thể thao của anh. “Sao tên này lại để đồ lung tung như vậy chứ?” Cậu làm bộ mặt thật khó chịu, túm lấy cái áo và mở cửa.


- Á!


Cậu giật bắn mình vì anh đứng lù lù ngay trước cửa nhà tắm, vẫn với bộ dạng như khi cậu bắt gặp:

- Sao anh vẫn không chịu mặc áo vào? Anh tưởng người anh đẹp lắm đấy hả?
- Xin lỗi, tôi để quên áo trong này. – Anh ngó vào trong và nhận ra nó đang trên tay cậu – À đây rồi – Anh đưa tay về phía cậu định cầm. nhưng cậu nhảy lùi lại
- Anh định làm gì vậy - Cậu hốt hoảng.
- Tôi…chỉ định lấy lại đồ của mình thôi, thưa cậu.
- À…đồ của anh…này, cầm lấy - Cậu ném nó về phía anh – Áo đầy mồ hôi vậy mà còn không giặt - Cậu lẩm bẩm.



Anh nhận chiếc áo từ tay cậu, không quên cúi chào và đóng cửa lại. Cậu nhìn anh cho đến khi cánh cửa đóng hẳn, và bất chợt gõ vào đầu mình ”Trời ạ, mình vừa làm cái gì thế này? Thật là mất mặt quá!! Mình bị sao thế chứ!!”. Cậu cứ nhăn nhó và liên tục gõ lên đầu, ngồi trong đó cho đến khi hơi nước trong nhà tắm tan đi hết…











Chiếc áo thể thao đẫm mồ hôi đã được giặt sạch sẽ và phơi trước cửa sổ phòng Hyun Joong. Phòng anh ở sát ngay phòng Jung Min, đó là do sắp đặt của chủ tịch. Ngài muốn anh ở cạnh cậu hai tư trên hai tư để có thể nắm rõ tình hình và kiểm soát cậu hoàn toàn chặt chẽ. Nhưng nhiều lúc anh cũng cảm thấy có phần gò bó và thiếu tự nhiên, hơn nữa Jung Min cũng không thích điều đó, làm vậy liệu có phản tác dụng không?





Anh giở cuốn sổ ghi chép của mình ra, ghi lại những việc anh đã làm và những thay đổi nhỏ nhặt nhất trong thái độ và cách cư xử của Jung Min. Anh cần nắm rõ chúng để đưa ra nhận xét về cách làm việc của bản thân và tìm cách khác nếu cách anh đang dùng không đem lại kết quả. Những việc vừa xảy ra vừa rồi ở nhà tắm làm anh băn khoăn không biết có nên ghi nó lại? Đó có thể chỉ là phản ứng đột ngột nhất thời của Jung Min với một thứ mà cậu ta chưa thấy bao giờ, và anh quyết định bỏ qua. Nhưng phản ứng ấy có phần hơi quá so với tính cách ngang bướng ngạo mạn vốn có của cậu, rõ ràng là cậu xấu hổ, cậu bối rối và ngại ngùng, một thái độ thực sự anh không nghĩ lại có ở cậu.














Jung Min ngồi xoay xoay cây bút trong tay, trước mặt là một đống sách và vở đang để mở ngổn ngang. Cậu thật sự không thể tập trung để học khi mà mọi người đều đang nghỉ ngơi, ngày nghỉ và cậu ngồi học, cậu cảm thấy chán ngắt. Nhất là đó lại là môn mà cậu không thích. Mà nói chung, cậu chẳng hề có môn học ưa thích nào cả, thứ mà cậu thích thì ở trường, họ không hề dạy.



Qua ô cửa sổ, cậu thấy người vệ sĩ của mình đang tỉa vườn cây cảnh cũng người quản gia. Dường như cái gì anh ta cũng có thể làm được, những luống cây anh cắt đều và thẳng tắp, không kém gì những người làm vườn chuyên nghiệp. “Anh ta có vẻ không giống với những gã vệ sĩ mà mình đã từng gặp.” Nghĩ vậy, cậu ngó ra ngoài, nói vọng xuống dưới:

- Này anh kia, lên đây tôi bảo.











Cánh cửa được mở sẵn, và Jung Min đang ngồi quay lưng ra cửa. Anh khá tò mò về việc cậu bất ngờ gọi anh lên, chẳng phải vừa rồi cậu còn ngại không dám nhìn thẳng vào anh sao

- Thưa cậu gọi tôi có việc gì ạ?
- Anh … - Jung Min vẫn không ngoảnh lại – có biết làm Toán không?
- Tôi có biết chút ít.
- Giúp tôi phần này đi.







Anh đứng sau lưng ghế, vươn một tay ra để viết trên tờ giấy nháp đã nhằng nhịt chữ và những nét nguệch ngoạc trước mặt cậu. Cả người anh gần như ôm lấy bên vai phải của cậu, cằm anh chạm vào vài sợi tóc cậu vừa sấy khô còn đang dựng lên. Những sự đụng chạm rất nhỏ nhưng nó khiến cậu nóng bừng người lên, từ trước tới giờ chưa có ai gần cậu đến mức ấy. Cái cảm giác gần gũi ấy cậu không biết phải diễn tả thế nào, nhưng nó khiến má cậu đỏ ửng lên, tai cậu lùng bùng và không thể nghe thấy những gì anh đang nói.

- Cậu hiểu rồi chứ? – Anh đặt cây bút xuống, và quay sang hỏi cậu, hơi thở phả lên tóc cậu khẽ rung.
- Ờ….Ừm…À…..Anh nói lại đi. - Cậu lúng búng trong cổ họng mãi không nói nên lời.
- Thế này…

Anh lại tiếp tục nói, tay anh chỉ trên những dòng chữ mà anh vừa viết lúc nãy, cậu tập trung lắng nghe và nhìn theo từng dòng chăm chú, cố không để bị phân tâm.

- Cảm ơn.
- Không có gì, thưa cậu.


Anh quay lưng toan bước ra cửa, cậu như chợt nhớ ra đièu gì, gọi giật lại:
- À mà…
- Có chuyện gì thưa cậu?
- Anh tài như vậy, sao lại đi làm nghề này chứ? - Cậu quay lại, ánh mắt nhìn anh dò xét.

Anh không nói gì, chỉ mỉm cười một cách lịch sự, rồi bước lùi ra sau, không quên khép cửa lại.

- Không trả lời mình sao?





~End chap 4~

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2011

[Short fic] HyunMin's Diaries (Part 2)

Ngày…tháng…năm

Tôi và Jung Min có một màn dance đôi cùng nhau. Đáng lẽ ra đó là màn solo của riêng Jung Min, nhưng vì anh quản lý nói cậu ấy nhảy không được tốt lắm nên cần một người hỗ trợ. Thôi thì nghe lời anh quản lý, và để được làm việc chung với Jung Min, toi đã nhận công việc khó khăn này về mình.

Tôi ngồi nhìn cậu ấy đang quay cuồng trước gương. Jung Min ừ thì vũ đạo không giỏi, nhưng cậu ấy biết…múa, và múa rất đẹp. Chân dài thẳng tắp, mông cong tròn mẩy, eo nhỏ lại cộng thêm S-line bẩm sinh, thế nên dù cậu ấy có múa may cái khỉ gì đi nữa thì đối với tôi, vẫn rất là quyến rũ.

Nhưng có quyến rũ đến mấy thì cũng không thể phô hết lên sân khấu được. Tôi phải sửa vài động tác cho Jung Min, vì tôi không thể quay cuồng theo kiểu mà cậu ấy múa được, lại càng không thể để bất kỳ ai khác nhìn thấy cái sự quyến rũ chết người kia.

để dáng đứng của Jung Min trông vững chãi và nam tính hơn, tôi nói Jung Min cần phải dang rộng chân ra hơn nữa. Nhưng cậu ấy không nghe, lại càng khép chặt chân lại. Tôi phải ra tận nơi cầm chân cậu ấy kéo sang hai bên, thế nhưng không hiểu tại sao cậu ấy lại đỏ bừng mặt rồi vùng vằng chạy ra ngoài đòi uống nước. Cậu ấy làm sao thế? Cậu ấy đau chân à?







Ngày…tháng…năm…

Tôi bị ép nhảy cùng Hyun Joong, Tôi đã nói là muốn solo mà anh quản lý nhất định không chịu, kiên quyết ép nhảy đôi mới thôi. Ừ thì Hyun Joong nhảy giỏi đấy, ừ thì là tôi nhảy không bằng anh ta đi, nhưng bù lại chẳng phỉa thân hình tôi rất quyến rũ sao, lấy cái này bù cái kia là được mà.

Tôi đã rất cố gắng luyện tập ngày đêm. Vậy mà cái tên Hyun Joong kia chỉ ngồi chống mắt nhìn, Rố cuộc anh ta có định tập hay không mà cứ ngồi lì một chỗ thế.
Đến gần cuối buổi, đột nhiên Hyun Joong bảo tôi mở rộng hai chân ra, rồi bắt tôi tập theo mấy cái động tác cứng quèo của anh ta nữa. Tập gì thì tập chứ tôi nhất định không dạng chân như anh ta nói đâu, đứng kiểu gì mà cứ phải làm vậy chứ? Chẳng lẽ cứ đàn ông thì phải đừng dang chân càng rộng càng tốt sao? Thật là vô căn cứ mà.

Tôi cứ giữ nguyên tư thế của mình, có chết tôi cũng không làm theo anh ta. Nhưng đột nhiên anh ta quỳ xuống trước mặt tôi rồi cứ thế kéo hai chân tôi sang hai bên làm tôi phát hoảng, xém chút nữa là ngã ngửa ra sau rồi. Đã vậy anh ta cứ vừa nhìn lên vừa không ngừng nói dang chân ra khiến cả người tôi nòng bừng như lên cơn sốt, tôi phải bỏ ra ngoài cho thoáng đáng. Anh có ý đồ gì thế hả Hyun Joong? Arg……………







                                     *                                     *                                        *






Ngày…tháng…năm

Hôm nay đi ngang qua sạp báo tình cờ tôi thoáng nhìn thấy hình Jung Min. Không biết là cậu ấy lên báo vì tin gì mới nên tôi cũng hớn hở tạt vào ngó. Tôi đã xém chút nữa là ngã ngửa vì bất ngờ khi thấy hình cậu ấy ở trần trên đó. Ở nhà chẳng dám để cho ai nhìn mà dám thượng lên hẳn mặt báo khoe cho thiên hạ, tôi đã định về hỏi cho ra nhẽ. Những nghĩ đến chuyện cậu ấy vì tự ái mà lại cởi áo ở trần ngay trước mặt thì tôi làm sao mà kiềm chế nổi nên đành nhẫn nhịu chịu đựng vậy. Dù gì thì cũng có cái ảnh tạp chí to đùng đây rồi….








Ngày…tháng…năm….

Tên Hyun Joong nói đi ra ngoài một lát mà mãi hai tiếng mới về. Tôi định ra hỏi xem có mua mấy thứ tôi dặn không, nhưng anh ta nhìn thấy tôi là vội vàng lủi mất. Đã vậy trên tay còn cầm cái gì đó, thấy tôi là mặt mày lấm lét giấu vội ra sau. Tôi đoán chắc là anh ta đang cầm tạp chí mấy cô người mẫu mát mẻ chứ gì. Sao đàn ông ai cũng thích mấy kiểu tạp chí đó vậy nhỉ?







                                     *                                     *                                        *





Ngày…tháng…năm

Lần này tôi được mời chụp ảnh tạp chí. Nghĩ tới mấy tấm hình ở trần của Jung Min lần trước, tôi quyết định cũng sẽ cởi mở một chút, trả thù cho bõ tức. Cậu ấy dám cởi áo trên tạp chí để thách thức lòng kiên nhẫn của tôi thì tôi cũng sẽ khiến cậu ấy phải nóng mặt.

Sợ Jung Min sẽ không mấy khi đi mua báo, nên khi tạp chí vừa xuất bản, tôi đã lấy một cuốn về giả bộ đặt trên bàn phòng khách chỗ Jung Min hay ngồi xem TV. Chiều về chắc chắn cậu ấy sẽ ngồi đó và giở tờ tạp chí ra xem. Lúc đó, để xem cậu ấy có nổi giận giống tôi không?







Ngày …tháng… năm…

Hôm nay tôi bỗng nhiên có hứng đi mua báo, cũng lâu rồi không xem tạp chí rồi. Giờ qua mấy tờ tạp chí tôi có thấy hình Hyun Joong. Anh ta chụp ảnh lúc nào mặt cũng như vậy, chẳng biếu cảm gì cả, cứ đơ ra như người máy ấy. Mấy tấm ảnh lần này cũng thật kỳ, chiếc áo sơ mi hoa hoét mà anh ta mặc lấy từ đâu ra vậy? Thật chẳng hợp thời trang chút nào, mất thẩm mỹ quá.

Nhưng tấm ảnh cuối cùng nhìn còn tạm được. Anh ta nằm kiểu “dáng nằm bãi biển” ở trên giường, ấy mà anh ta nằm ở đâu vậy? Giường! GIường ai? Lại cái gì kia? Áo không cài khuy? Anh ta định mơi ai vạy? Ánh mắt đó là cái kiểu gì chứ? Sao anh ta không cởi hẳn ra luôn cho rôi, lại còn giả bộ khoác áo vào mà không cài khuy.Rõ là đồ giả tạo.

Đang bục mình, về tới nhà tôi lại thấy tờ tạp chí đó chềnh ềnh ngay trên bàn chỗ tôi hay ngồi. Chắc chắn là anh ta tự mua để tự thưởng thức tác phẩm của mình đây mà. Đồ bệnh hoạn!

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

[Short fic] HyunMin's Diaries (Part 1)

Title: HyunMin’s Diaries
Author: Rim aka Park Eun Rim
Pairing: *Nhìn title là biết mà*
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi
Rating:T (đã edit)
Category: General
Note: Mình không biết cái này nên gọi là Oneshot hay là Short đâu, nếu không nghĩ ra được thêm gì nữa thì nó sẽ là Oneshot. Còn nếu mà sau này mình bịa thêm được cái gì cho nó dài dài thì thành short nha ;)














 
Ngày…Tháng…Năm

            Chiều nay tôi đã ngôi nhìn Jung Min ngủ trong gần 2 tiếng đồng hồ. Nếu như không bị gọi xuống dọn dẹp thì có lẽ tôi còn ở lại đó lâu hơn. Không hiếu sao tôi lại bị cậu ấy cuốn hút đến thế, nhìn mãi không chán?

            Khi phải rời đi, tôi đã cố ná lại vài phút. Và vì cậu ấy đẹp quá, nên tôi đã không thể kiềm chế mà hôn cậu ấy một cái. Tôi cũng đã phân vân lắm, không biết nên hôn vào đâu, nên cứ cúi xuống mặt cậu ấy một hồi lâu mà chưa thể quyết định. Sau vì bị gọi nhiều quá, tôi đánh liều hôn lên môi cậu ấy rồi vội vàng đóng cửa bỏ đi.







Ngày… Tháng…Năm…

            Chiều nay tôi hơi mệt nên đã nằm lại phòng mà không xuống dọn dẹp. Tôi đã cố gắng chợp mắt một lúc cho lại sức mà đồ lắm chuyện Hyun Joong không để tôi yên. Rõ ràng là tôi đã giả bộ ngủ say lắm, vậy mà anh ta cứ ngồi đó mãi không chịu đi. Anh ta lại còn cứ cầm tay tôi mà vuốt đến lúc nghe tiếng gọi mới chịu buông. Vậy mà còn chưa đi ngay, anh ta còn cố nán lại phòng không biết để làm cái quái gì nữa.
           
            Anh ta đã hôn tôi!! Tối lúc đó không biết anh ta muốn làm gì mà cứ ghé sát xuống thở phì phì vào mặt tôi. Rôi cuối cùng anh ta hôn tôi! Trời ơi ai cho phép anh ta làm vậy chứ? Đồ…đồ…đồ…






                                     *                                     *                                        *









Ngày…Tháng…Năm

            Jung Min không chịu ăn tối, cứ nhịn đói mà đi ra ngoài, lại còn nói rằng không biết sẽ đi bao lâu. Nói vậy mà nghe được sao? Nói iểu đó là cố ý làm tôi lo lắng đây mà. Vậy nên tôi phải bám theo xem cậu ấy đi những đâu.

            Tôi lẽo đẽo theo sau Jung Minlòng vòng qua vài con phố đến mệt lả, cậu ấy mới chịu dừng lại. Dù mệt đến gần chết, tôi cũng không dám ngồi, chi dám đứng nấp sau bờ tường xem Jung Min của tôi làm gì. Nhưng cậu ấy lại chẳng làm gì cả, cứ ngồi không, hai chân đung đưa và miệng huýt sáo. Được một lát thì cậu ấy về. Mất công tôi đi theo cả buổi. Thật là loại người làm người ta phát bực mà.














Ngày…Tháng…Năm…

            Bữa tối dọn xong xuôi mới thấy Hyun Joong gọi tôi xuống. Anh ta đang chăm sóc tôi bằng cách không bắt tôi làm việc gì đấy sao? Đã vậy, để xem anh ta chăm tôi nổi không.

            Tôi không ăn mà cứ thế ra ngoài. Và để tăng thêm phần ly kỳ, tôi còn nói thêm là sẽ không biết bao giờ mới về. Xem anh ta phản ứng ra sao.

            Không ngoài dự đoán, anh ta đi theo tôi thật! Anh ta nghĩ tôi chỉ đi dạo quanh vườn thôi hay sao mà lại mang đôi dép trong nhà ra ngoài đường thế này. Đã vậy, chọc anh ta một phen.

            Tôi cứ đi vòng hết phố này đường khác, còn Hyun Joong thì không hổ danh là Leader, cứ nhằng nhẵng đi theo mà không hề than thở. À mà dù anh ta có than thở, chắc gì tôi đã biết được. Nhưng được vài vòng là anh ta thấm mệt, thấy đi chậm thấy rõ, chắc là do đôi dép. Thôi thì thương tình ngồi lại một lúc cho anh ta nghỉ rồi về. Công sức anh ta bỏ ra cũng đâu có ít.







                                     *                                     *                                        *








Ngày…Tháng…Năm

            Hôm nay Jung Min được một người bạn mua cho hộp kem. Nhìn cậu ấy hào hứng với hộp kem thật ghét. Cái đó có đáng gì mà vui vẻ ra mặt như thế chứ.

            Cậu ấy còn cố ý vừa ăn vừa khen nức nở khi đi ngang qua trước mặt tôi. Tôi hỏi ai mua, cậu ấy không trả lời mà chỉ ậm ừ cho qua. Tôi hỏi sao không lấy loại dâu mà cậu ấy thích, cậu ấy đáp tỉnh bơ là có thích kem dâu bao giờ đâu. Tôi không thèm hỏi nữa, chỉ hậm hực ngồi nhìn. Vậy tại sao lần tôi mua kem dâu cho, cậu ấy lại bảo là thích lắm. Đồ con trai khó hiểu.
















Ngày…Tháng…Năm…

            Hôm nay trời cũng lạnh, thế mà lúc tôi vác hộp kem về nhà, Hyun Joong lại chẳng hề tỏ ra lo cho cái cổ họng của tôi. Đồ vô tâm.

            Tôi cứ cầm hộp kem lượn lờ trước mặt xem anh ta phản ứng ra sao. Đúng là rất có tác dụng. Anh ta cứ nhìn theo tôi, vừa hỏi vừa hậm hực. Lại còn bảo sao tôi không lấy kem dâu. Anh ngốc thật hay là giả bộ vậy hả Hyun Joong? Anh mua thì tôi thích chứ người khác mua thì tôi cần gì. Hơn nữa, anh có biết hộp kem dâu có biểu tượng trái tim không hả? Để người khác tặng thì khác gì…Hừ, đồ ngốc Hyun Joong.

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 3)

Chapter 3: Khởi đầu









Cậu ngơ ngác nhìn người thanh niên lạ hoặc kia rồi lại nhìn cha mình. Cậu trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra:

- Sao phải cần vệ sĩ mới hả cha?
- Vì vệ sĩ cũ đâu có bảo vệ được con – Ông cười – Chẳng phải con đã đánh gục được tất cả bọn họ trong vài giây sao?
- Ơ nhưng mà…
- Từ giờ, Kim Hyun Joong sẽ là vệ sĩ của con.








Cậu đưa mắt nhìn người vệ sĩ mới của mình một lượt. Anh ta không to lớn vạm vỡ như ba người trước, làm sao cha lại tự tin cho anh ta làm vệ sĩ của cậu. Nhưng dường như cậu có vẻ không mấy quan tâm, chỉ gật đầu chào xã giao rồi đi thẳng.


- Chào chủ tịch, tôi đi ạ. - Người vệ sĩ mới cúi đầu chào, và nhanh chóng theo sau Jung Min ra ngoài.
- Làm tốt nhé!!







Kim Hyun Joong nhanh chóng vượt qua Jung Min, tiến lại gần chiếc xe mở của mời cậu vào. Anh đã làm công việc này khá lâu, đi theo sau bảo vệ một ai đó. Trước khi nhận lời chủ tịch, anh đã nghe về chuyện của cậu, và anh cũng nhận lời chủ tịch, giúp cậu trưởng thành hơn trong cách cư xử và tính tình củâ mình. Một phần vì chủ tịch đã rất tin tưởng anh, nhớ anh giúp đỡ, nhưng một phần là do anh muốn thử sức mình đến đâu, liệu anh có thể thay đổi con người cậu hay không. Một nhiệm vụ hoàn toàn mới, không dính dáng gì tới công việc vệ sĩ khiến anh có một chút hứng thú và tò mò. Anh mỉm cười, ngày đầu tiên đã đến.





Jung Min trèo lên xe, vẫn như mọi ngày, cậu không thấy có gì khác biệt giữa những người vệ sĩ. Tất cả, đều là những anh chàng to lớn, chỉ có cơ bắp và đầu óc hoàn toàn trống rỗng mà thôi.




Cậu ngả người ra sau, mắt đảo ra xung quanh và dừng lại ở người vệ sĩ mới đồng thời là tài xế của cậu lúc này. Cậu nhìn anh kỹ hơn một chút, anh khác hẳn với đám vệ sĩ của cậu trước đây, ít nhất là về ngôại hình. Nhìn anh có vẻ khá hiền lành với tư cách là một vệ sĩ, nét mặt thanh tú chứ không hầm hố bặm trợn, tóc anh hơi dài nên nhìn có vẻ thư sinh. Tự nhiên cậu phì cười, một gã vệ sĩ với vẻ ngoài thư sinh ư, thật mỉa mai.

- Lúc nãy anh nói anh tên gì ấy nhỉ? Tôi quên mất rồi?
- Kim Hyun Joong, thưa cậu.
- Còn tôi là Park Jung Min.














Jung Min vắt chiếc cặp lên vai, nói vọng vào trong xe:
- Anh có thể về, hơn 3 giờ quay lại đón tôi.
- Không.
- Không là sao? - Cậu tròn mắt nhìn, không tin vào những gì mình vừa nghe, anh ta không nghe lệnh của cậu.
- Tôi sẽ theo sát cậu, thưa cậu, theo lệnh của chủ tịch.


Nói rồi anh mở cửa xe bước ra, nghiêng đầu mỉm cười với cậu, một nụ cười đầy ẩn ý.













- Anh Jung Min, người kia là ai vậy?
- Anh Jung Min, anh có vệ sĩ mới à?
- Anh Jung Min…

Hàng chục, hàng trăm cái đầu xâu xúm vào chỗ cậu trong giờ nghỉ. Bọn đàn em của cậu ai cũng tò mò về người thanh niên lạ hoắc này, người mà họ chưa từng thấy bao giờ, nhất là người đó lại luôn kè kè bên cạnh Jung Min. Một số tỏ vẻ nghi ngờ về khả năng bảo vệ của anh, họ cho rằng nhìn anh quá nhỏ bé để làm một vệ sĩ cho con trai chủ tịch, hay anh quá thư sinh để trở thành một vệ sĩ,… rất nhiều những lời bàn ra tán vào. Trong khi đó, lú con gái lại khá tò mò về những chuyện riêng tư hơn, chúng bị vẻ ngoài của anh cuốn hút. Nhưng anh không hề quan tâm, tất cả những gì anh cần làm là theo sát cậu, thế thôi.








Cậu gạt lũ đàn em nhiều chuyện sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài. Người vệ sĩ không hề cản cậu ra ngoài, cậu thấy có phần kì lạ, nhưng cẫu vẫn đi tiếp, và cậu nhận ra là anh ta đang đi theo sau, cách cậu khoảng hai mét. Cậu đi chậm, anh cũng đi chậm, cậu đi nhanh, anh cũng đi nhanh, khoảng cách giữa hai người luôn đảm bảo là hai mét. Cậu thấy khó chịu vì cứ bị theo sau như giám sát vậy, nhưng cậu không làm gì được, vì đó là lệnh của cha.
Cậu đi lòng vòng xung quanh mấy lượt, không có chủ ý, như muốn giễu Hyun Joong “Xem anh ta có thể đi theo mình được bao lâu?”. Nhưng cậu đã mệt trước khi làm anh nhụt chí. Anh vẫn đi theo cậu, giữ khoảng cách cần thiết và quan sát mọi hành vi, cử chỉ của cậu, không rời một phút.



Quá khó chịu vì cái cảm giác này, cậu nghĩ ra một cách với hi vọng có thể đánh lừa được anh, vì như suy nghĩ của cậu: Vệ sĩ chỉ là những anh chàng to xác và đầu óc rỗng tuếch thôi.

- Anh có thể không đi theo tôi như vậy không? – Jung Min phát cáu.
- Xin lỗi, thưa cậu. Nhưng tôi chỉ làm theo lời chủ tịch. – Anh bình thản trả lời.
- Chẳng lẽ anh sẽ theo tôi cả vào nhà vệ sinh sao? - Cậu cười thầm trong bụng, chắc mẩm tên vệ sĩ cứng đầu này sẽ phải bỏ cuộc.
- Tôi sẽ chờ ở ngoài, thưa cậu.


Jung Min lườm anh ta, ánh mắt sắc lẹm, rồi cậu chui tọt vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa và tìm cách chuồn ra ngoài. Trong khi đó, anh vẫn thản nhiên đứng chờ ở ngoài, gương mặt vẫn lạnh lùng như thế, thật sự chẳng ai có thể biết được anh đang nghĩ gì trong đầu.




Cậu mở cánh cửa phía sau nhà vệ sinh, chỗ hướng ra sân bóng, và trèo ra ngoài. “Đồ cứng đầu lì lợm, anh theo tôi mãi được sao”. Ô của khá nhỏ nên cậu chui qua có chút khó khăn. Cậu đành phải cởi chiếc áo khoác ngoài ném ra trước, rồi sau đó mới luồn qua ô cửa để ra sau. Đặt chân xuống đất, cậu mỉm cười đắc thắng, vậy là kế hoạch cắt đuôi đã thành công. Giờ cậu chỉ cần đi đường vòng ra cửa sau là có thể hoàn toàn thoát khỏi anh ta. Nhưng khi cậu vừa ngẩng mặt lên, Hyun Joong đã đứng ngay trước mặt, tay cầm chiếc áo khoác đồng phục mà cậu vừa ném ra khi nãy, vẫn với nét mặt đó, vô cảm và lạnh băng

- Áo đây, thưa cậu.
- Cảm ơn.


Cậu bức tức giật chiếc áo từ tay anh, nụ cười trên môi chưa đầy một phút đã lại biến mất, cậu hầm hầm tức tối vắt chiếc áo lên vai, miệng không ngừng lầm bầm điều gì đó.

Đám học sinh đứng ở hành lang nhìn thấy cậu và anh từ ngoài đi vào, cả đám lại xôn xao, nhộn lên những câu đùa

- Hai người đi vệ sinh chung đấy à?
- Jung Min à, cậu có phúc thật đấy.
- Haha …


Nhưng tất cả ngay lập tức im bặt khi bị cậu ném cho cái nhìn rực lửa. Bọn chúng dám giếu cợt cậu sao, cậu đang bực mình đây, đừng ai động vào nếu không muốn cậu nổi điên. Phía sau, anh vẫn lặng lẽ bước, nhưng trên mặt anh có một điều khác lạ: anh nhếch mép cười.













AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA AA
Vừa về tới nhà, ngay lập tức Jung Min hét lên như để giải toả sự bức bối trong lòng làm cả nhà giật mình nhìn ra ”Thiếu gia có chuỵện gì vậy?”


- Cha, sao cha lại thuê anh ta chứ? - Cậu phụng phịu nói, cố tỏ ra đáng thương.
- Có chuyện gì sao?
- Có anh ta chỉ thêm phiền phức thôi.
- Con không thích sao?
- Con không cần vệ sĩ nữa đâu. Cha bảo anh ta đi đi.
- Nhưng chưa hết hợp đồng, con yêu.
- Không huỷ được sao ạ? Cha có thể huỷ nó và bồi thường cho anh ta mà.
- Không cần phải huỷ - Ông từ tốn – Nhưng có cách để anh ta đi mà không phải bồi thường.
- Cách gì ạ? - Cậu mừng rỡ lên mặt.
- Khi nào con hoàn toàn thay đổi, anh ta sẽ ra đi.
- Vậy nếu con có thể thay đổi sớm, anh ta sẽ đi sớm phải không?
- Phải.
- Cha hứa đấy nhé.
- Cha hứa.







Cậu ngay lập tức chạy đi, hình như trong đầu đã phác ra một kế hoạch lớn, làm thế nào để tống cổ anh chàng vệ sĩ mới đi càng nhanh càng tốt.
Ông Park vẫn điềm nhiên ngồi uống cà phê, ông có linh cảm rằng, con trai ông chắc chắn sẽ thành công, dù ông chưa có bất kì một dấu hiệu chắc chắn nào.



- Thưa chủ tịch, tôi đã về.
- Anh làm tốt lắm.
- Chủ tịch quá khen. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.


~End chap 3~

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2011

[Oneshot] 4Chance

Tittle: 4Chance
Author: Sea
Pairing:
HyunMin
Disclaimer: Họ thuộc về nhau
Rating: K
Category:
Romance A/N: 
Repost by Rim aka Park Eun Rim (đã được sự cho phép của Author)






Sự chân thành có thể làm rung động mọi trái tim, cho dù nó đã có chủ…




Tôi yêu một người, người đó tên là Lee Jungmin. Chúng tôi thu hút nhau bằng ánh mắt, tôi nghĩ là như thế. Năm mà chúng tôi bắt đầu yêu nhau là năm trung học thứ hai của tôi, và Jungmin thì mới học năm đầu.



Có một cậu trai ở lớp bên cạnh, đều đặn mỗi dịp lễ tết đều cầm một nhành hoa màu tím đứng trước cửa lớp chờ Jungmin tan học ra về, chỉ để tặng hoa và đưa thư kết bạn với em. Và dù là biết Jungmin đã có người yêu nhưng cậu trai này vẫn không bỏ cuộc, cậu tên Kyujong, nổi bật với cặp kính to và mái tóc màu nâu đỏ.



Mỗi lần cầm thư của Kyujong trên tay, Jungmin đều quay sang hỏi tôi :


Anh có muốn em giữ nó không?

Đó là thư của em, muốn sao thì tùy em. Anh nghĩ là thêm một cơ hội cũng không tệ.




Không phải lúc nào cơ hội cũng có sẵn đâu Hyunjoong…






Một ngày mùa thu, Jungmin rủ tôi cùng thi chạy trên con đường đầy lá trước cổng trường. Tôi cố tình đi thật chậm để em có thể vượt lên trước và chiến thắng. Sức khỏe Jungmin không thích hợp vận động mạnh, và vì thế mà chỉ một quãng đường ngắn cũng đủ để làm em thở dốc, hai gò má hồng lên trong ánh hoàng hôn chiều. Chạy đến gốc cây cuối con đường, em gập người xuống để thở. Một lúc sau thì quay lại cười và nói với tôi rằng:


Em thắng rồi! Anh phải hứa với em điều này nhé, ngày cuối cùng của năm thứ sáu mà chúng ta quen nhau, anh sẽ lấy em nhé!


Tôi khá bất ngờ trước lời đề nghị của em, nhưng sau đó lại thấy nó cũng hợp lý đó chứ, ngoài Jungmin ra thì tôi còn lấy ai nữa đây, yêu ai phải lấy người đó chứ.


Ừ, anh sẽ lấy em.




Ngốc, đừng vội hứa trước điều gì chứ.









Thời gian thấm thoắt trôi. Mỗi năm Jungmin đều nhận được năm, bảy lá thư của Kyujong, đến khi ra trường thì cậu ấy lại gửi thư đến nhà. Ngày tôi thực hiện lời hứa với Jungmin đã gần kề, một ngày nữa thôi, ngày mai, chúng tôi sẽ cùng nhau đi đăng ký kết hôn.



Tôi đến cửa hàng trang sức lấy đôi nhẫn vào buổi chiều. Tôi đã đặt làm chúng cách đó một tháng. Kiểu dáng cũng khá đơn giản, cả tôi và Jungmin đều không thích cầu kỳ. Vừa về đến nhà, tôi đã nghe giọng bố nói vọng ra:

Hyunjoong phải không con? Vào đây, bố có chuyện này muốn nói với con.



Ngày mai con sẽ đi du học trong vòng bốn năm. Hồ sơ và các thứ bố mẹ đều đã sắp xếp xong cả rồi. Con chỉ việc lên máy bay lúc bảy giờ thôi.

Bố, bố đùa con phải không? Con đã nói là ngày mai con và Jungmin sẽ đi đăng ký kết hôn mà? Mà tại sao lại phải đi học gấp như thế? Đợi chúng con kết hôn xong rồi đi cũng được mà?

Việc kết hôn cứ hoãn lại, vấn đề là bố muốn con đi học, ngay bây giờ! Bố không phản đối con lấy Jungmin, nhưng không phải là thời điểm này.


Ánh mắt bố đanh lại. Trước giờ ông đã quyết định điều gì là không bao giờ thay đổi, và tôi cũng không có khả năng làm ông thay đổi quyết định đó. Tôi cũng chưa bao giờ cãi lại bố. Vậy là tôi phải thất hứa với Jungmin ư? Không sao, tôi tin vào tình cảm sáu năm của chúng tôi, không phải nói thay đổi là thay đổi. Tôi chạy vội đến nhà Jungmin.


Jungmin à, anh đang ở trước nhà em, em xuống một chút nhé.


Vài phút sau, em bước ra với nụ cười tươi, còn lòng tôi thì như có mấy tảng đá nặng đè chặt.


Có việc gì gấp thế anh, mai là gặp nhau rồi mà?

Jungmin à….ngày mai… anh không thể đi đăng ký kết hôn với em được.
Anh phải đi du học, bố đã sắp xếp hết mọi thứ. Em chờ anh nhé, bốn năm sau chúng ta sẽ kết hôn với nhau.

Anh đang đùa phải không? Đi du học? Làm gì mà gấp như thế? – Em mở to mắt nhìn tôi, giọng run run.

Đó là do bố sắp xếp, anh không biết gì hết. Em đợi anh nhé, bốn năm sẽ qua mau thôi.


Em im lặng nhìn tôi chằm chằm, như thế không tin vào những gì vừa nghe được. Một lúc sau, em quay mặt đi nơi khác, gạt nhẹ đôi mắt và quay lại nói với tôi:


Hyunjoong à, em xin lỗi, em không thể chờ anh được. Chúng ta chia tay đi.


Anh có yêu em không?






Tôi nghe tai mình ù đi, lùng bùng đến mức không còn nghe rõ điều gì nữa. Mãi về sau này, mỗi lần nhớ lại, tôi nghĩ là mình đã thấy em còn nói gì đó sau câu nói chia tay, nhưng cụ thể là gì thì tôi không biết, tôi có còn nghe thấy gì nữa đâu.


Nói xong, em chạy thằng vào nhà, không quay đầu lại. Tôi không gọi, cũng không giữ em. Tôi thậm chí còn không có khả năng giữ được bản thân mình thì làm sao mà giữ được em đây? Tôi tự nói với mình bằng hy vọng nhỏ nhoi nhất, rằng bốn năm sau, khi quay về, Jungmin vẫn sẽ ở đó và chờ tôi về để kết hôn với em.









Bốn năm trôi qua, nói ngắn không ngắn, dài cũng không dài. Tôi thỉnh thoảng dùng những tấm postcard xinh xắn viết thư cho Jungmin nhưng chưa bao giờ em hồi âm lại. Có lẽ em bận, hoặc là phía bưu điện đã làm thất lạc thư. Dù sao thì tôi vẫn tin là Jungmin còn yêu tôi, cũng như tôi còn yêu em.


Ngày trở về, việc đầu tiên tôi làm là chạy ngay đến nhà Jungmin. Căn nhà đóng cửa im lìm, hàng rào trắng trước cổng mọc đầy dây leo, có vẻ như là em đã dọn đi nơi khác lâu rồi. Hòm thư đóng đầy bụi và rỉ sét, tôi thấy thấp thoáng trong đó một trong số những tấm postcard mà tôi đã gửi cho em. Chả trách thư của tôi lại chẳng có hồi âm.


Tôi bấm chuông nhà hàng xóm bên cạnh và hỏi thăm. Bác ấy bảo rằng bốn năm trước, Jungmin đã kết hôn với một người bạn học, tên Kyujong, họ cùng nhau chung sống được một tháng thì em mất. Căn bệnh quái ác dai dẳng theo em đến sáu năm. Sau đó Kyujong vì quá đau buồn nên cũng đã rời đi. Nói đoạn, bác hàng xóm quay vào trong nhà và mang ra một phong thư đã ố vàng. Trên đó là nét chữ của Jungmin, ngày viết là hôm nay của bốn năm về trước.


Tôi mở phong thư, phía trong chả có gì, ngoài một chiếc lá vàng




Em bệnh, và tôi lại không hề biết. Tôi chỉ biết sức khỏe em yếu, nhưng lại không biết em bị bệnh gì. Tôi biết em sống cùng họ hàng. Tôi chỉ biết như thế, tôi chưa từng bước vào nhà em, chưa từng thấy người “họ hàng” mà em nói đến. Suốt bốn năm qua, tôi không hề biết em đã sống như thế nào, có khỏe mạnh hay không. Cái mà tôi bám víu vào chỉ là hy vọng mơ hồ về thứ tình cảm của sáu năm trước. Tôi chẳng biết gì về em, tôi chẳng biết gì hết. Phải chăng, điều sau cùng mà em nói, cái điều quan trọng mà tôi lại không nghe rõ ấy, lại là về căn bệnh này?




Tôi có yêu em không?




..

.


Không hiểu sao tôi lại có cảm giác cuộc sống của tôi không còn là của tôi nữa. Nó chưa bao giờ do tôi quyết định. Từ học hành, công việc, mọi thứ, kế cả tình yêu. Tình yêu của chúng tôi cũng là do em chủ động. Nghĩ kỹ lại, tôi chưa bao giờ chính miệng nói “tôi yêu em”, tôi chỉ gật đầu “anh cũng thế” mỗi lần em nói yêu tôi. Suốt mười năm qua, tôi đã làm cái gì đây? Cả việc nhìn em lần cuối tôi cũng không làm được, cứ như thể tôi luôn bao bọc cuộc sống của mình trong một giấc mơ vậy, không rõ đâu là thực, đâu là ảo nữa.



Tôi bâng quơ suy nghĩ đến khi va mạnh vào một ai đó. Tôi vội cúi xuống giúp người đó nhặt lại đồ. Có vẻ như là một cậu sinh viên.

Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?

Tôi không sao, cám ơn đã nhặt giúp.




Người đó ngẩng mặt lên và đẩy lại gọng kính, từ trong tiềm thức, ánh mắt lấp lánh, đôi gò má hồng ngày xưa lại hiện về. Và nơi mà chúng tôi đang đứng cũng là nơi tôi tạo lời hứa sáu năm với Jungmin. Phải chăng Chúa trời lại cho tôi một cơ hội khác? Người à, có phải Người vẫn còn thương xót cho một kẻ mộng mị như con hay không?


Tôi tự bảo từ nay cuộc đời tôi sẽ do tôi quyết định chứ không phải một ai khác. Và quyết định đầu tiên của tôi ngay bây giờ là sẽ nắm lấy tay con người đối diện kia, mãi mãi.

Tôi có thể mời cậu đi uống nước xem như xin lỗi không? Tôi là Kim Hyunjoong, cậu tên gì vậy? – Tôi mỉm cười, nhìn sâu vào đôi mắt người đó và chìa tay ra.

Được thôi, tôi cũng không bận lắm.Tôi tên là Park Jungmin. – Bàn tay em mềm mại siết nhẹ tay tôi.







Không phải lúc nào cơ hội cũng có sẵn đâu Hyunjoong…








Câu chuyện của chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu…

End.