Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

[Oneshot] Promises

Title Promises
Authour Rim aka Park Eun Rim
Pairing HyunMin
Disclaime Vẫn là như thế, HM thuộc về nhau, hêm phởi của mình
Catergory Romance
Rating K
Note Fic viết trong thời gian rất ngắn, khi mà người viết đang cảm thấy hết sức chênh vênh và tâm trạng khá bất ổn.



PROMISES








Mai nhé, chắc chắn là phải mai đấy. Nhớ đấy.



Cứ mỗi lần anh hứa, là một lần cậu thất vọng.

Anh hứa đấy, nhưng rồi anh lại quên ngay. Giống như một thứ gì đó vô vị chẳng đáng quan tâm tạt ngang qua đầu anh trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng biến mất ngay sau một cái chớp mắt vậy.


Anh đã hứa với cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng rồi anh đều quên hết. Cậu không muốn nói là anh thất hứa. Vì anh đâu có cố ý không làm nó, anh chỉ không nhớ rằng mình đã từng hứa thôi. Vậy thì đâu thể coi là thất hứa được.


Cậu có thể nhắc anh, có thể nói khéo với anh hay thậm chí là vòi vĩnh hay đòi hỏi anh làm cái điều mà cậu muốn. Nhưng cậu không làm thế, đó không phải tính cách của cậu, không phải cách mà cậu cư xử ra ngoài, không phải là con người cậu. Cậu – hoàn toàn khác.




Người ta nói khi yêu, người ta sẽ được cưng chiều, được làm nũng, được vòi những thứ mình thích với người yêu. Nhưng nó trái ngược với những gì mà cậu đang trải qua, với cái mà cậu gọi là tình yêu.





Anh luôn luôn là người chủ động, trong mọi thứ. Nếu anh muốn, anh có quyền cầm tay, vuốt tóc hay thậm chí cấu véo cậu; khi anh muốn anh có quyền ôm hôn hay ghì chặt cậu; khi anh muốn…tất cả những gì anh muốn anh đều làm được. Nhưng anh không bao giờ cho cậu cái quyền đó.


Dù cậu muốn, cậu không thể chạm vào người anh; dù cậu muốn, cậu không thể ngắm nhìn anh; dù cậu muốn, cậu không thể đưa hai tay ôm lấy đôi má anh; dù cậu muốn…tất cả những gì cậu muốn, cậu không bao giờ có thể chủ động làm được, khi anh không muốn.



Mọi người nhìn vào sẽ nói anh và cậu đang yêu, đang hạnh phúc lắm. Nhưng trong tình yêu đó, cậu gần như là nô lệ còn anh là ông chủ. Cậu sẽ chẳng thể làm gì nếu không được sự cho phép của anh.










Và lần này, lại là một lời hứa từ anh.

Cậu, dù thất vọng nhiều lần, nhưng vẫn không thể không sung sướng khi nhận nó. Biết đâu, ngày mai anh ấy sẽ không quên nữa mà sẽ làm mọi thứ khiến cậu hạnh phúc, biết đâu đấy.




























Một ngày trôi qua trong yên lặng, chiếc điện thoại chẳng hề rung lên lấy một lần. Cậu thẫn thờ nhìn ra cửa sổ mở hướng ra ngoài phố, nơi mà đầy ắp những cặp đôi đang tình tứ đi dạo, những âm thanh náo nhiệt và những ánh đèn sáng lấp lánh. Riêng cậu, chỉ trong một căn phòng tối, với bốn bức tường ảm đạm xung quanh. Hôm nay, anh lại thất hứa nữa rồi.






Cậu tự nhấn chìm mình trong tiếng nhạc ầm ĩ đến chói tai, cố lấy thứ âm thanh khủng khiếp đó lấp đầy sự trống trải trong lòng. Cậu không khóc, nhưng mắt ầng ậc nước chỉ trực trào ra, cổ họng nghẹn lại làm cậu không thể cất nên lời. Đâu phải đây mới là lần đầu, tại sao cậu lại thấy suy sụp đến mức này? Liệu có nên … chia tay?
















Màn hình điện thoại đột nhiên bật sáng, anh đang gọi….
Cậu chộp lấy nó, luống cuống nhấn nút Nhận như sợ nếu cậu chậm một chút, cậu sẽ để lỡ anh…


Em xuống dưới nhà đi, anh đang ở dưới này.






Anh chìa ra trước mặt cậu một chiếc túi giấy màu xám bạc

Cái gì đây?

Em cứ cầm lấy đi.





Cậu mở chiếc túi, bên trong có một số thứ : một hộp kem sôcôla gói riêng một túi, một đôi tất xỏ ngòn màu ghi còn nguyên mác, một cuốn sách về kinh doanh, và một số thứ khác nữa.

Cái gì vậy?
Những thứ anh muốn mua cho em… Anh xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa đúng ngày với em. Nhưng hôm nay anh đã giữ được nó, đúng không, dù hơi muộn một chút. Và anh cũng đền bù những lúc em phải chờ đợi mỏi mòn vì anh…




Cậu quàng tay qua cổ kéo anh xuóng sát mặt mình và thì thầm rất khẽ

Em yêu anh

Lần đầu tiên cậu chủ động ôm anh, lần đầu tiên cậu chủ động nói lời yêu anh, lần đầu tiên cậu chủ động hôn anh. Và đêm nay, lần đầu tiên cậu chủ động làm được những gì cậu muốn mà không cần biết anh có muốn hay không…

~End~
Tối nay mình bị buồn, và mình bị thèm fic. Thế nên mình mới viết cái này. Chắc là không hay đâu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét