Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

[Oneshot] Secret

SECRET



Title Secret
Authour Rim aka Park Eun Rim
Pairing Còn ai khác ngoài HyunMin
Disclaime Vẫn là như thế, HM thuộc về nhau, hêm phởi của mình
Catergory Romance (Mình có lẽ chỉ viết được Romance )
Rating K
Note Nói ra lại thấy tội lỗi Nhưng đúng là giờ lecture rất có hứng viết fic








- Mình chia tay đi


Câu nói như cứa vào tim những vết dao sâu hoắm khiến anh đau đến nghẹt thở, Một lời nói chứa đựng cả một nỗi đau đớn tột cùng mà cậu nói ra chẳng hề dè dặt. Sự thờ ơ lạnh nhạt ấy còn khiến anh quằn quại hơn bất cứ sự hành hạ thể xác nào. Lời nói ấy anh đã nghe trong rất nhiều bộ phim anh từng xem, nhưng lúc đó anh không hề nghĩ rằng nó lại khiến anh khổ sở đến thế. Những sự dằn vặt của nhân vật trong phim giờ anh mới cảm nhận được. Chân thật quá, anh ước gì đây chỉ là một bộ phim.


- Kim Hyun Joong, anh có nghe thấy gì không thế?


Anh thẫn thờ như kẻ mất hồn, đôi mắt mơ hồ nhìn trân trân vào một nơi vô định. Cậu, vẫn là gương mặt xinh đẹp ấy, vẫn giọng nói ấm áp ấy, vẫn nụ cười tươi rói ấy, vẫn là Jung Min, nhưng giờ đây tát cả đều không thuộc về anh nữa rồi.


- Vì sao?

- Tôi chán anh rồi.










Anh nặng nề lê từng bước dưới trời mưa nặng hạt. Gió cứ từng đợt từng đợt quất lên người anh đau rát, cuốn theo những làn mưa táp vào mặt anh dữ dội đến phát sặc. Anh thu mình lại,đưa tay kéo hai vạt áo trước ngực, cố gắng giữ cho mình một chút hơi ấm cơ thể. Bởi trái tim anh đã quá lạnh đến mức đóng băng mất rồi.

- Em vô tình vậy sao?























- Cậu uống tới chai thứ ba rồi đó. – Young Saeng lắc đầu nhìn anh ái ngại

- Mình chưa say mà.




Anh nốc cạn từng ly. Thứ chất lỏng sóng sánh màu nâu vàng cứ theo nhau liên tiếp trôi tuột vào cổ họng. Người ta nói uống rượu để giải sầu, uống để quên đi muộn phiền, quên hết đớn đau, uống rượu để say và khi say, người ta sẽ không còn chút cảm giác gì nữa.


Nhưng anh không hề say, càng uống anh lại càng tỉnh. Một sự tỉnh táo bất thường. Anh tỉnh đến mức không nhận thấy rượu thơm hay ngon mà chỉ thấy nó đắng và chát đến sít cổ; anh tỉnh đến nỗi anh thấy được từng vết cắt trong lòng mình, dường như anh có thể chạm vào nó, cảm nhận được nó sâu đến mức nào, đau đến thế nào.


- Vì sao hả Jung Min?




Anh lao ra cửa, mặc cho từng đợt mưa cứ phũ phàng vô tình dội lên người. Anh không cố giữ ấm cơ thể nữa, mà cứ thả cho sự lạnh buốt ấy từ từ thấm vào tận trong tim. Bởi dù có cố giữ nó đến mấy, nó cũng không thể nào ấm lại nổi nữa rồi.


- Cậu muốn chết à?




















- Lát nữa khi anh ấy tỉnh lại, anh hãy cho anh ấy uống ba viên thuốc này nhé, nhớ là dùng với nước ấm, anh ấy sợ lạnh lắm. Nếu sau 6 tiếng mà anh ấy hạ sốt thì chỉ cần uống hai viên một lần thôi, và ngày hai lần.

- Ừ tôi biết rồi.

- Còn nữa. Anh đừng để nệm và gối quá mềm. Anh ấy thích dúng loại cứng hơn. Và gối cũng đưng quá cao, tầm này là đủ.

- Tôi sẽ thay.

- Nữa này. Buổi tối hãy pha cho anh ấy một ly nước chanh. Chanh nhớ không được quá chua, dùng loại dịu thôi, nhưng nhớ cho nhiều đường, sẽ giúp hồi phục sức khoẻ nhanh hơn. Anh ấy cũng thích uống ngọt.

- Tôi sẽ làm thế.

- Ừm, còn gì nữa không nhỉ? À phải rồi, còn bữa ăn nữa. Anh ấy thích nhiều thịt, không ưa rau lắm, thế nên anh hãy nấu chúng chung với nhâu và ép anh ấy ăn. Cần anh đầy đủ để khoẻ lại nhanh. Cơm thì ướt một chút, anh ấy ghét ăn khô. Hơn nữa lúc yếu thế này, cơm ướt dễ nuốt hơn.

- Tôi hiểu rồi.

- Anh nhớ những gì tôi dặn nhé. Nếu không làm đúng cách, anh ấy sẽ lâu khỏi lắm. Và cũng đừng cho anh ấy biết là tôi đã tới đây. Tôi không muốn anh ấy biết.

- Tại sao?

- Chỉ là như vậy thôi. Cảm ơn anh trước. Tôi về đây. Nhớ chăm sóc Hyun Joong cẩn thận đấy.












Anh mở mắt, đầu đau nhức như bị thứ gì đó siết chặt. Young Saeng ngồi cạnh anh, đôi mắt lim dim vì buồn ngủ.

- Mình bị cảm à?

- Ừ, cậu bị cảm.



Nhìn những viên thuốc nửa xanh nửa trắng trên bàn, anh vùng dậy khỏi giường, cuống cuồng lao ra ngoài nhưng đã bị Young Saeng giữ lại.


- Jung Min vừa ở đây phải không?

- Không đâu, làm gì có ai tới đây chứ.

- Mình biết mà, mình chắc chắn đó là Jung Min mà, chỉ có Minie mới biết loại thuốc cảm nào hợp với mình thôi. Nói đi, nói đi, Jung Min phải không?

- Chẳng phải hai người đã chia tay nhau rồi sao?




Young Saeng ngồi nhìn Hyun Joong, rồi nhìn lọ thuốc cảm trên bàn. Anh bỗng nhiên trở nên trầm tư, tình yêu thực ra là gì vậy? Nó có thể khiến cho người ta hạnh phúc trong chốc lát, cũng có thể khiến người ta đau khổ chỉ sau vài giây. Tình yêu không chỉ là sự cho đi và nhận lại tình cảm, mà nó còn là sự hi sinh và sự chịu đựng khó giãi bày. Tình yêu cũng là một bí ẩn lớn mà chính những người trong cuộc cũng không thể có lời giải đáp. Những điều đó tạo nên vẻ đẹp và sự kì diệu của tình yêu nhưng đôi khi chính chúng lại là liều thuốc độc giết chết tình yêu.

~End~
Sr các bạn cơ mờ oneshot mình luôn cảm thấy nên open ending

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét