Thứ Năm, 12 tháng 8, 2010

[Oneshot] Chuyện tình một đêm

CHUYỆN TÌNH MỘT ĐÊM


Title Chuyện  tình một đêm
Author: Rim aka Park Eun Rim
Rating: 12+
Pairing: HyunMin  & HyunSaeng

Category Romance
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi



*******




- Mình vừa hạ gục một anh chàng nữa.

Dưới ánh đèn mờ mờ nhập nhoè của quán bar, cậu mỉm cười - một nụ cười mỉa mai pha chút giễu cợt. Với khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, làn da trắng mịn, chiếc răng khểnh hẫp dẫn và đôi mắt rất có hồn, cũng không có gì lạ nếu cậu hạ gục vô số chàng trai xung quanh.


- Đó là anh chàng thứ bao nhiêu cuả cậu rồi?
- Mình cũng không nhớ rõ. – hai hàng lông mày cậu hơi nhíu lại một chút - chắc là mười mấy, tầm đó.




Cậu khẽ nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn cậu bạn ngồi cạnh và nở một nụ cười ranh mãnh.

- Vậy anh chàng mà cậu nói là đặc biệt nhất thì sao?
- Vẫn là đặc biệt nhất - cậu trả lời dửng dưng – anh ta chưa bao giờ đòi hỏi mình như những gã khác. - Nốc cạn một li, cậu tiếp – nhưng chính vì thế mà mình chán. Mình đã không gặp anh ta cả tuần nay rồi.
- Anh ta nghiêm túc như vậy, cậu nên trân trọng chứ.
- Mình đâu cần sự nghiêm túc đó chứ. - cậu phì cười – mình đâu có ý định đi đến cùng với bất kì ai.




Cậu là người biết uống rượu, không bao giờ để bản thân mình bị say hay để cho rượu làm chủ, cậu luôn kiểm soát được mọi hành vi của mình. Bây giờ cũng vậy, trong tiếng nhạc dữ dội và ánh đèn màu xoay tít, cậu quay cuồng giữa sàn nhảy xung quanh là những gã thanh niên còn trẻ măng, đang ngay ngất với vẻ đẹp của khuôn mặt ngây thơ đầy thánh thiện ấy.



- Một lũ ngu ngốc. - Cậu vừa rời khỏi cái mớ lộn xộn ấy quay lại bàn uống thêm chút rượu với người bạn của mình.
- Mình buồn ngủ rồi, mình về đây.
- Ừ, tạm biệt. Ngủ ngon nhé.
- Cậu cũng vậy.



















Cậu vừa đi vừa nhìn xuống chân, thỉnh thoảng đá những viên sỏi nằm lăn lóc ven đường. Cậu quen biết người bạn này đã lâu nhưng cũng không thể hiểu nổi cậu ta nghĩ cái gì trong đầu.




Đường phố đông đúc nhộn nhịp. Tối thứ bảy mọi người ra ngoài nhiều hơn thường ngày. Và cũng nhiều đôi trai gái tay trong tay sánh vai trên đường. Trông họ đều rất hạnh phúc. Cậu tự hỏi liệu có ai trong số đó đang mang trong đầu hình ảnh của ai khác không phải người mà họ đang cười nói lúc này? Rồi cậu tự thấy buồn cười với suy nghĩ ấy, có lẽ do cậu bị ám ảnh bởi hình ảnh người bạn của mình. Thật là mỉa mai rằng, trong khi có người có tới cả tá người tình thì lại có kẻ chưa một mảnh tình vắt vai như cậu. Không phải là cậu không hấp dẫn, ngược lại là đằng khác. Cậu cao ráo, trắng trẻo, đôi môi dày gợi cảm, cậu biết cách ăn nói và nói chuyện có duyên, biết cách thu hút người khác. Có lẽ do cậu chưa gặp được người ăn ý mà thôi.



Miên man với dòng suy nghĩ, cậu không chú ý nhìn đường và va phải một người đi ngược chiều.
Keng! Cặp mắt kính trên sống mũi người đó rơi xuống đất. Cậu vội xin lỗi, nhặt nó lên lau chùi cẩn thận rồi đưa cho người ấy. May là nó chưa vỡ.


- Xin lỗi….
- Jung Min phải không?
- Anh… - Cậu ngẩng đầu nhìn – Anh đi đâu vậy?
- Anh đi tìm Saeng. Bọn anh đã không gặp nhau gần tuần rồi. Anh nhớ cậu ấy.





Tim cậu như thắt lại. Anh yêu Saeng như thế mà Saeng chỉ coi anh là một kẻ du tình không hơn không kém, thậm chí còn chán anh. Anh xứng đáng được nhận nhiều hơn thế.



- Anh yêu cậu ấy lắm đúng không?


Anh không nói gì, chỉ cười, nụ cười của anh thật đẹp.




***


- Cậu có thấy anh chàng tóc vàng ngồi kia không?
- Thấy. Nhưng sao?
- Cậu có thấy anh ta cười rất đẹp không?
- Có. Thì sao?
- Mình sẽ làm cho nụ cười đó chỉ thuộc về mình thôi. – Saeng nở một nụ cười ranh mãnh - rồi cậu xem.


***


Mới cách đây 2 tháng, Saeng còn hùng hồn tuyên bố với Min rằng nụ cười của Joong chỉ dành cho mình, Min thở dài. Joong vừa cười với Min nhưng nụ cười ấy sao vương vấn gì đó buồn bã mệt mỏi. Cậu thương Joong.



- Anh có biết Saeng….
- Anh biết hết chứ. – Anh ngắt lời – nhưng anh có thể chấp nhận được hết chỉ cần cậu ấy dành cho anh một chỗ trong lòng dù nhỏ thôi cũng được.
- Anh biết chỗ cậu ấy đang ở chứ?
- Ừ, anh đang tới đó. Em đi với anh chứ?




Min từ chối, Thực sự là cậu rất muốn đi với anh. Cậu thích anh, nhưng anh yêu Saeng quá, cậu không muốn làm anh khó xử. Nhưng cậu lại từ chối vì cậu sợ phải chúng kiến việc gì sẽ xảy ra khi Joong nhìn thấy Saeng đang quay cuồng trong ánh đèn màu.





Min vẫn tiếp tục đi. Con đường sao mà quen thuộc quá. Ờ, có lẽ là đường về nhà cậu đã đi hàng nghìn lần rồi. Nhưng,… đây đâu phải đường về nhà. Cậu nhận ra rằng cậu đang quay trở lại quán bar, và cậu chỉ đi sau Joong có một đoạn, đủ dài để anh không nhận ra cậu nhưng đủ ngắn để cậu nhìn rõ anh. Chân cậu vẫn tiếp tục đưa cậu đi không dừng lại. Kì lạ, rõ rang là cậu không muốn… Cậu vẫn đang âm thầm đi theo, cậu lo cho Saeng hay Joong, cậu cũng không biết nữa.




Joong đã đi khuất sau cánh cửa, lẫn vào đám người cuồng nhiệt đang vây quanh Saeng. Min không muốn bước tiếp nữa, cậu sợ phải nhìn thấy những gì xảy ra tiếp theo…


Xoảng! Rồi một loạt những âm thanh liên tiếp sau đó, có vẻ như là đã xảy ra chuyện gì rồi. Min xông vào giữa đám hỗn loạn ấy. Joong đang ngồi trên sàn, xung quanh bàn ghế bị xô đổ và la liệt mảnh thuỷ tinh vỡ. Có một chút máu trên sàn nàh và trên bàn tay của anh. Saeng vẫn đứng đó, nhìn anh thờ ơ, tay cầm một li rượu, tựa đầu vào cột, gương mặt không chút biểu cảm. Tiếng nhạc vẫn đạp dữ dội bên tai như làm cho mấy gã say trở nên cuồng loạn hơn. Cũng may vì có người can ngăn nên chúng không xông vào Joong nữa. Min ngước nhìn Saeng, hai ánh mắt chạm nhau trong tích tắc, Min giật mình, trông Saeng lạnh lùng đến đáng sợ.










Cả căn phòng sáng bừng trong ánh điện. Tiếng nhạc du dương dìu dịu bên tai, không khí khác hẳn với trong quán bar lúc nãy. Bàn tay trái của Joong đã được băng bó cẩn thận, máu đã ngưng chảy. Min nhìn Joong, mắt anh đỏ và ươn ướt. Min không muốn làm phiền anh nữa.

- Em về đây.



Joong vẫn không nhúc nhích, anh nhìn chăm chăm vào bàn tay vừa được băng kín. Min thở dài quay lưng bước ra cửa.



Một cảm giác ấm áp lan toả khắp cơ thể, hai cánh tay khoẻ mạnh của Joong siết chặt lấy thân hình gày gò củng Min. Hơi thở anh phả vào gáy cậu nóng ấm. Những phần tiếp xúc trên cơ thể hai người nóng rực lên. Min biết cảm giác của Joong lúc này, hẳn là anh đang cảm thấy trống vắng lắm, và cậu chỉ là người lấp đấy chỗ trống đó thôi. Cậu yêu anh, và muốn được đáp lại, Nhưng bằng cách này liệu có xứng đáng? Joong đột ngột đẩy Min vào sát tường, cậu chưa kịp phản ứng gì thì anh đã ép chặt đôi môi cậu bằng đôi môi nóng bỏng cuồng nhiệt của mình. Lưỡi họ chạm vào nhau, và hai cơ thể quấn chặt lấy nhau. Cậu im lặng tận hưởng khoái cảm đó. Đèn tắt, cả căn phòng tối om, chỉ còn nghe thấy những tiếng thở dồn dập…







Trời còn chưa sáng, Min đã nhẹ nhàng rời khỏi căn hộ của Joong. Đêm qua là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng của anh với cậu. Hãy để cho nó trở thành kí ức đẹp đẽ nhất không thể phai giữa hai người….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét