Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

[Oneshot] This is a story

[Oneshot] This is a story



Title This is a story
Authour Rim aka Park Eun Rim
Pairing HyunMin
Disclaime HM là của nhau, hêm phải của ai cả
Catergoy / Gener Romance
Rating Everyone
Note Trong giờ lecture thầy giảng buồn ngủ rũ mắt, mình đã kiềm chế cơn buồn ngủ bằng cái fic này







Có lần tôi được nghe một câu chuyện như thế này: Một chàng trai tới tán tỉnh một cô gái mà anh ta thầm thương trộm nhớ từ lâu. Cô gái nói rằng nếu anh ta đứng dưới cửa sổ phòng cô gái 100 ngày liên tiếp, cô ấy sẽ chấp nhận tình cảm của anh ta. Tôi không nhớ rõ anh ta có thực hiện điều đó hay không, tôi chỉ nhớ rằng kết thúc câu chuyện thì chàng trai đã chiếm được trái tim cô gái mà anh ta yêu.




Đó là một câu chuyện mà tôi không nhớ đã được nghe ai kể và ở đâu. Nhưng đó là câu chuyện lãng mạn và thú vị nhất mà tôi từng biết. Tình yêu của chàng trai đãlàm cảm động trái tim lạnh lùng của cô gái kia và anh ta đã thành công.








Người mà tôi yêu không phải là một cô gái yêu kiều đỏng đảnh như trong câu chuyện kia. Người tôi yêu là một người hết sức đặc biệt. Một người nhạy cảm về tất cả mọi chuyện nhưng không bao giờ để lộ thái độ của bản thân ra ngoài cho người khác biết. Một người rất hay suy nghĩ về nhiều thứ nhưng luôn cười đùa để trấn an tinh thần người khác. Một người rất dễ xúc động vì những chuyện nhỏ nhặt nhưng luôn cố tỏ ra là một người mạnh mẽ để che giấu đi cảm xúc thật sự của mình. Người đó là Jung Min.






Lần đầu gặp Jung Min tôi đã bị thu hút bởi sự cởi mở, hoà đồng, nói chuyện với tất cả mọi người dù có quen biết hay không, bởi những câu chuyện thú vị dường như không bao giờ cạn, bởi nụ cười tươi tắn thoải mái luôn thường trực trên môi. Tôi đã nghĩ cậu ấy chính là mẫu người lí tưởng mà tôi luôn muốn hướng đến.






Nhưng càng thân với Jung Min tôi càng thấy cậu ấy không như những gì mà mọi người vẫn nghĩ, tôi càng thấy những điều mà cậu ấy luôn cố giấu sau những biểu hiện đầy hứng khởi kia.Tôi đã thấy Jung Min những lúc cậu ấy thở dài ngao ngán, những lúc cậu ấy bơ phờ mệt mỏi, những lúc cậu ấy buồn bã chán chường, những lúc cậu ấy yếu đuổi mỏng manh. Và những lúc bị tôi bắt gặp như thế, cậu lại lảng đi, cố che giấu cảm xúc thật sự của mình.








Những buổi tối khi tất cả mọi người đã yên giấc, tôi lại lạng lẽ sang gõ cửa phòng cậu. Jung Min không bao giờ ngủ cùng phòng với người khác. Cậu ấy nói cậu không ngủ được bởi tiếng ngáy của họ, nhưng tôi biết, cậu làm vậy vì không muốn bất kì ai nhìn thấy sự yếu đuói của mình. Cả ngày cậu đã gồng mình cứng rắn trước mặt tất cả, và đêm đến là lúc cậu thả lỏng nghỉ ngơi, trở về với sự yếu đuối cố hữu. Tôi muốn được chia sẻ với Jung Min mọi thứ, muốn cậu là chính cậu trước mặt tôi. Đó là lí do khiến tôi gõ cửa phòng cậu mỗi đêm, ngày này qua ngày khác. Nhưng cậu luôn từ chối thiện ý của tôi. Mỗi ngày tôi chạm những ngón tay của mình lên cánh cửa ấy là mỗi ngày tôi nhận được một lời từ chối. Tôi đã không thể đếm được bao nhiêu lần như thế. Có lẽ là hàng chục, hay hàng trăm lần?


Hyun Joong à, em cần nghỉ ngơi.








Một đêm, sau một ngày diễn và tập luyện mệt mỏi, tôi đã quá mệt mà không thể nhấc nổi mình sang gõ cửa phòng Jung Min. Và chính đêm đó, khi mà cả kí túc xá chỉ có hai chúng tôi, là lần đầu tiên tôi không sang tìm cậu, thì lại là lần đầu tiên cậu sang gõ cửa phòng tôi.


Hyun Joong, em vào được chứ?


Lần đầu tiên sau từng ấy thời gian, Jung Min chủ động sang tìm tôi. Đó cũng là lần đầu tiên cậu bộc lộ sự yếu đuối trước mặt tôi mà không hề giấu giếm. Cậu đột nhiên trở nên thật nhỏ bé. Cậu chỉ nằm yên trong lòng tôi, lặng lẽ và ngoan ngoãn đến kì lạ.


Hyun Joong à, em mệt mỏi lắm rồi.


Tôi đã vuốt tóc cậu, ôm cậu, và hôn cậu. Cuối cùng, Jung Min đã chấp nhận chia sẻ với tôi. Tôi sẽ chăm sóc cậu, bảo vệ cậu và yêu thương cậu với tất cả những gì tôi có. Jung Min của tôi sẽ không phải sống quá sức với bản thân mình nữa. Chắc chắn là như vậy.


Nhìn Jung Min ngủ say trong vòng tay mình, tôi bỗng nhớ lại câu chuyện về chàng trai và cô gái kia. Sự thực thì, chàng trai đã đứng dưới cửa phòng cô gái trong 99 đêm, vào đêm thứ 100, đêm cuối cùng, anh ta đã không đến. Và chính đêm đó cô gái nhận ra tình cảm của mình và đi tìm chàng trai kia…

~End~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét