Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

[Oneshot] The hotel

THE HOTEL



Title The hotel
Authour Rim
Pairing HyunMin
Disclaime Họ không thuộc về tôi, họ thuộc về nhau
Catergoy / Gener Romance
Rating 10+
Note Vẫn là kết quả của những giờ học buồn ngủ trên giảng đường *SV thật là ngoan à nha *













Anh khoác vội chiếc áo choàng tắm vào rồi ra mở cửa. Mái tóc ướt nhẹp còn chưa kịp trôi hết bọt xà phòng. Nước cứ theo những lọn tóc nhỏ xuống thấm ướt cả cổ áo và chảy thành dòng trên ngực anh.


Ai đấy ạ?

Xin lỗi, có phải quý khách đã đặt bữa tối tại phòng không ạ?




Anh mở cửa, một nam nhân viên mặc đồng phục khách sạn đẩy khay ăn vào phòng. Sau khi sắp xếp mọi thứ lên bàn. Cậu cúi người chào một cách lịch sự, không quên hỏi thêm yêu cầu của khách hàng.


Quý khách còn cần dùng gì nữa không ạ?

Cảm ơn, khi nào cần tôi sẽ gọi.

Vâng. Vậy chúc quý khách ngon miệng.




Anh ngước nhìn người phục vụ. Đó là một thanh niên trẻ tuổi, có lẽ khoảng ngoài hai mươi, dáng người cao ráo mảnh khảnh. Cậu mặc đồng phục, với sơ mi trắng, gilê đen khoác ngoài, và trên ngực áo là tấm thẻ nhân viên ghi: Mã số nhân viên 403 Park Jung Min. Cậu nhanh chóng lui ra ngoài, trả lại không gian riêng yên tĩnh cho căn phòng.







Chiếc áo choàng tắm vắt trên thành ghế, anh tiếp tục vào nhà tắm xối nước rào rào. Những tia nước nóng dội lên người làm cả căn phòng bốc hơi mù mịt. Trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh chàng trai trẻ mặc đồng phục kia một cách không chủ định. Anh lắc nhẹ đầu phì cười, tại sao bỗng nhiên lại nghĩ về cậu ta nhỉ.










Đám nhân viên nữ túm tụm quanh bàn trong giờ nghỉ trưa. Lúc nào cũng vậy, các cô gái luôn có rất nhiều chuyện để nói: từ quần áo, trang sức tới công việc, các chàng trai,… hay thậm chí là những vụ lùm xùm họ vô tình bắt gặp hay chỉ là những câu chuyện khó tin trên báo. Tất cả đều trở thành những chủ đề cho họ bàn tán cả ngày không hết.





Jung Min bước vào khi cuộc nói chuyện đang sôi nổi nhất. Nhìn thấy cậu, một cô lập tức chạy ra túm lấy tay và nhìn một cách soi mói:


Jung Min à, vừa rồi anh có phục vụ cho phòng 606 phải không?

Ừ phải. Có chuyện gì?

A…….
- Cô gái đó hét toáng lên - Người khách đó thế nào? Rất đẹp trai phải không?

Uhm…Anh không để ý lắm. Nhưng lúc anh vào đó, thì anh ta chắc đang tắm dở dang, nên tóc vẫn ướt và quần áo còn chưa kịp mặc…

A……..
- Lần này là cả đám nhân viên nữ ở đó cùng hét lên. Họ ngay lập tức xúm quanh cậu – Anh ta chắc hẳn là sexy lắm. Ôi ước gì em được phục vụ anh ấy một lần.

Vị khách đó thì có gì đặc biệt vậy?

Anh không biết sao? Anh ta là ca sĩ - diễn viên Kim Hyun Joong đang nổi tiếng nhất Hàn Quốc đấy.

Ca sĩ diễn viên thì sao chứ? Cũng chỉ là con người thôi mà.



Jung Min nói tỉnh bơ rồi ngồi xuống với hộp cơm của mình. Đám đông xung quanh vẫn tiếp tục ồn ào và xôn xao với chủ đề chàng trai đẹp mã…







Lần thứ hai trong ngày Jung Min vào phòng 606. Cậu vào để dọn dẹp những bát đĩa bẩn trên bàn. Trong khi đó, vị khách nổi tiếng đang nắm duối dài người trên ghế, tay cầm chiếc điều khiển tivi bấm liên tục nhưng mắt lại nhìn theo một hướng khác. Cậu thực sự cảm thấy khó chịu, trong khi mình đang làm việc mà cứ có người nhìn mình chằm chằm như vậy.




Quy tắc của một người phục vụ là không bao giờ được tỏ thái độ khó chịu trước mặt khách hàng, cậu thoăn thoắt xếp những chiếc đĩa lên khay để đẩy đi càng nhanh càng tốt. Không hề hay biết, hay đúng hơn là chẳng buồn để ý đến thái độ đó, anh vẫn không thể rời mắt khỏi cậu. Chính anh cũng không biết vì sao người thanh niên này lại cuốn hút mình đến thế.


Park Jung Min!


Cậu giật mình sửng sốt vì một người không hề quen biết lại gọi đúng tên đầy đủ của cậu. Anh ta thực sự là một vị khách kì quặc, và cả đáng ngờ nữa. Cậu lập tức giữ cảnh giác với kẻ đáng nghi này.


Quý khách gọi tôi ạ.


Cậu quay lại nhìn anh, không quên nở một nụ cười lịch sự. Trong khi đó, vị khách nổi tiếng với một gương mặt lạnh lùng chỉ khẽ mấp máy môi để nói thành tiếng


Tôi có thể có số của cậu chứ?

Xin lỗi, tôi không thể.




Cậu vội vã đẩy chiếc khay ra khỏi phòng, và nét mặt cậu lập tức sa sầm xuống. Khách hàng kiểu gì vậy? Ca sĩ diễn viên nổi tiếng gì chứ? Cách cư xử đó khiến cậu không thể chịu đựng nổi. Anh ta nghĩ mình là ai?


















A lô, quầy tiếp tân xin nghe. Quý khách cần gì ạ?

Cho một bữa tối nhẹ cũng một chai rượu vang đỏ lên phòng 606 giùm tôi.

Vâng, quý khách vui lòng chờ một lát. Chúng tôi sẽ cử người mang tới tận phòng ạ.

Tôi có một yêu cầu nữa.

Vâng, quý khách có yêu cầu gì nữa ạ?

Hãy để nhân viên 403 mang nó tới.

Nhân viên số 403 phải không ạ?

Phải, 403.

Vâng, nhân viên 403 sẽ phục vụ tận phòng cho quý khách. Cảm ơn quý khách.

Cảm ơn. Tạm biệt.

Vâng, chào quý khách.





Jung Min giãy nảy lên, cả khách sạn có bao nhiêu người mà sao cứ phải là cậu phục vụ phòng đó chứ? Cái thái độ của anh ta khiến cậu thấy gai người, cậu không hề muốn quay lại căn phòng đó thêm một lần nào nữa cả. Vậy mà đích thân anh ta lại yêu cầu cậu. Cậu có cảm giác như anh ta có mưu đồ gì đó ở đây. Cậu đã kiên quyết từ chối, nhưng giám đôc không chấp nhận. Nếu không muốn bị sa thải, cậu bắt buộc phải quay lại căn phòng đó lần nữa. Thôi được, cậu sẽ đi xem sẽ có chuyện gì xảy ra.





Phòng đã mở sẵn cửa, Jung Min cứ thế vào mà không hề gõ cửa, cậu cho rằng với người khác như thế này thì cậu cũng không cần phải cư xử quá lịch sự làm gì.

Bữa tối của quý khách tới rồi ạ.



Cậu lại xếp đĩa lên trên bàn trong khi Hyun Joong cứ nhìn cậu chằm chằm như lần trước. Xong xuôi, cậu quay lưng toan bỏ đi thì bỗng dưng đèn phụt tắt. Mặc dù khá bất ngờ nhưng cậu vẫn giữ được bình tĩnh và cứ theo ánh sáng ngoài hành lang để bước ra cửa.


Này Jung Min.



Cậu quay về phía phát ra tiếng nói đó. Và cậu thấy anh đang ngồi trước bàn ăn, tay cầm bật lửa thắp hai ngọn nến ở hai đầu chiếc bàn. “Anh ta định làm cái quái gì vậy?”


Ngồi xuống đi.

Xin lỗi…

Ăn tối cùng với tôi.

Xin lỗi quý khách, tôi không ăn tối trong lúc đang làm việc.



Cậu nhanh chóng đi ra cửa, nhưng anh đã ngay lập tức đứng dậy giơ tay chắn ngang trước mặt để ngăn cậu ra ngoài

Cậu không thể ăn tối với tôi sao?

Xin lỗi tôi không thể.



Anh đẩy cậu ép vào tường, và khoá cậu giữa hai cánh tay của mình. Cậu loay hoay cố đẩy anh ra nhưng không thể nào làm được. Đột nhiên cậu cảm thấy bối rối và ngại ngùng, hơi thở trở nên gấp gáp và cả người nóng bừng lên. Ánh nên hắt lên gương mặt cậu đỏ hồng. Còn anh vẫn nhìn cậu chăm chú không chớp mắt. Rồi anh từ từ cúi xuống, ghé sát mặt mình vào mặt cậu, thì thầm rất khẽ:


Này Jung Min, cậu có phải nhân viên ở đây không vậy?



Không phải nhân viên phục vụ phải đáp ứng mọi yêu cầu của khách hàng sao?

Phải, trừ khi đó là những yêu cầu quá đáng.

Vậy yêu cầu của tôi là quá đáng sao?
– Hai người gần nhau tới mức hơi thở của anh phả lên gò má cậu nóng ran - Mời cậu ăn tối là quá đáng sao?



Ngồi xuống đi.




Anh đứng thẳng người dậy rồi quay về bàn. Cậu đành ngoan ngoãn nghe theo, ngồi xuống đối diện với anh. Ánh nến lung linh mờ ảo không đủ làm sáng cả căn phòng nhưng nó làm cho bữa tối trở nên thật ấm áp, cũng với màu đỏ sóng sánh của rượu vang, nó đã thực sự trở thành một buổi tối lãng mạn.





Cậu vẫn không thể cho tôi số điện thoại sao?


Anh cố hỏi với theo khi Jung Min đã đẩy khay ăn ra ngoài cửa. Nhưng cậu không trả lời. Cánh cửa nhanh chóng khép lại và tiếng bước chân cứ mỗi lúc một xa dần…













Jung Min cúi xuống bồn, tới tập vã nước lạnh lên mặt. “Cái quái gì vừa xảy ra vậy?”. Cậu thấy đầu óc mình cứ quay cuồng. Những hình ảnh lúc tối cứ thế hiện ra trong đầu mà cậu không thể kiểm soát nổi. Chỉ cần nghĩ lại cái lúc anh ép cậu vào tường, cậu lại thấy cả người nóng bừng và không thể nào thở được. “Mày bị điên rồi Jung Min ạ”.














Hyun Joong đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào trong, lặng lẽ không một tiếng động. Đứng bên trong phòng, anh quay lưng ra ngoài, bàn tay cầm lấy nắm đấm cửa, một ngón tay ấn chốt trước khi đẩy cánh cửa vào bản lề. Và rất nhẹ nhàng, cửa được khoá mà không hề phát ra một âm thanh nào. Anh cứ đứng nhìn cho tới khi Jung Min thay đồng phục xong và quay ra. Cậu hốt hoảng nhảy dựng lên

Ai cho phép anh tự ý vào phòng nhân viên như vậy? Mau ra ngoài đi!


Đáp lại chỉ là một nụ cười mỉm. Anh tiến sát lại gần cậu, và vẫn với tư thế như tối hôm trước, anh cúi xuống thì thầm vào tai cậu


Tôi đã có được số của cậu rồi.

Anh…anh…làm thế nào mà….



Anh quay lưng bước ra cửa, khi đã ra ngoài, anh khẽ quay đầu lại liếc nhìn cậu một lần và lại cười. Một nụ cười khó hiểu đầy ẩn ý. Có vẻ như anh đã nắm chắc lợi thế về mình rồi.






Này Jung Min, cậu có muốn biết tại sao tôi lại có được số của cậu không? Hãy tới phòng 606 vào 11 giờ đêm nay, cậu sẽ biết. Tôi đợi cậu.


Một tin nhắn bất ngờ gửi tới trong khi cậu đang đưa khách tới phòng của họ. Cậu toan nhắn tin từ chối, nhưng trong đầu loé lên một ý nghĩ khác, cậu mỉm cười ranh mãnh

Tôi sẽ tới.

Đút chiếc điện thoại vào túi, đôi mắt cậu bỗng nhiên sáng quắc. “Đêm nay anh sẽ biết tay tôi”


~End~
Đừng hỏi tại sao mình lại kết ở đấy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét