Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

[Oneshot] Người ca sĩ

[ONESHOT] NGƯỜI CA SĨ


Title Người ca sĩ
Author Rim aka Park Eun Rim
Pairing HyunMin
Disclaimer Họ không thuộc về tôi
Catergory Romance
Rating K
Summary Chàng ca sĩ trẻ tuổi với chất giọng trầm ấm ngọt ngào nhẹ nhàng mà sâu lắng lôi cuốn hàng trăm con tim, trong đó có tôi...









Chúng ta đi tăng 2 đi!
Đi đâu bây giờ? Giờ này còn quán ăn nào mở cửa nữa đâu.
Đi bar đi! Giờ này ở đó sẽ vui lắm đây.
Này Hyun Joong, đi với tụi này chứ?

Xin lỗi, mình không quen tới những chỗ như vậy.

Vậy thì càng phải đi chứ!
Phải đấy, thử một lần đi. Cậu có mất gì đâu nào?
Thôi nào Hyun Joong, cậu không trốn được mãi đâu
Đi thôi.





Dù cố gắng từ chối thế nào, tôi vẫn không thể chống lại đám đồng nghiệp kia kéo đi. Tôi vốn không thích những buổi tiệc tùng, lại càng không ưa gì những quán bar xập xình thứ âm nhạc rẻ tiền và lập loè những ánh đèn đủ màu nhộn nhạo. Tôi ghét những chỗ như thế. Trong suy nghĩ của tôi, bar là nơi chẳng hề tốt đẹp gì. Nếu như không phải hôm nay là bữa tiệc ăn mừng cho dự án mới, tôi đã chẳng ở lại để rồi bị lôi kéo tới cái nơi mà tôi luôn cảm thấy ghê tởm.













Từ bên ngoài nhìn vào, đó là một quán bar không có gì đặc biệt, nếu không muốn nói là tầm thường. Bức tường cũ kỹ đã mốc meo với những vệt chằng chịt màu nâm xám và loang lổ những mảnh vữa vỡ. Tấm biển phía trên cũng tàn tạ tới mức một bên xệ hẳn xuồng, và dàn đèn trang trí xung quanh nó cũng cháy bóng đến quá nửa. Cánh cửa ra vào dù được đóng kín, nhưng những âm thanh nhốn nháo của chốn hỗn độn xô bồ đó vẫn lọt ra ngoài cùng với thứ ánh sáng mờ ảo màu vàng úa.




Sao thế Hyun Joong? Tệ quá hả?


Một cậu bạn đồng nghiệp vỗ mạnh vào vai khi trông thấy điệu bộ tần ngần và ánh mắt dè dặt của tôi lúc nhìn quán bar.



Nó không tệ như vẻ bề ngoài đâu.


Cậu ta nháy mắt với tôi, và kéo tôi vào phía sau cánh cửa mục nát ấy. Đằng sau tôi, mọi người cũng hồ hởi ùa vào, với vẻ mặt của những người như trở về với nơi quen thuộc lắm.










Chúng tôi ngồi cạnh quầy rượu, vừa uống vừa nhìn lên sân khấu ở bên trái. Tất cả đều đã gọi đồ uống quen thuộc của họ, trừ tôi.


Cậu uống gì?

Gì đó nhẹ thôi.

Bia nhé?

Ừ cũng được.






Tôi nhìn thứ chất lỏng sóng sánh màu vàng đó len lỏi giữa những viên đã và tràn đầy trong cốc. Tôi không hề liếc nhìn lên sân khấu dù chỉ một lần, mà chỉ chăm chú vào những bọt khí li ti đang nổi đầy trên mặt cốc và thi nhau nổ tạo thành những tiếng tách tách khe khẽ.






Tới phần hay rồi đây.



Mọi người đồng loạt nhìn lên sân khấu, nơi mà những ánh đèn vàng úa kia rọi vào, và những nốt nhạc đầu tiên bắt đầu cất lên, réo rắt và ngân nga.


Rôi tôi nghe thấy những tiếng vỗ tay rộn rã. Qua gương mặt và ánh mắt chăm chú của mọi người, tôi đã nghĩ có lẽ sắp có một màn trình diễn nóng bỏng của một vũ công xinh đẹp nào đó chăng.


Nhưng tôi đã sững sờ khi mà tiếng vỗ tay vừa dứt, một giọng hát ấm áp ngọt ngào vang lên. Ging hát ấy trầm một cách đặc biệt và dạt dào cảm xúc. Tôi lặng người đi nhưng đôi tai vẫn dỏng lên đón lấy những lời ca đẹp đẽ từ giọng hát đầy cá tính ấy, đến mức tôi cảm thấy như xung quanh mình là một cánh đồng hoa lung linh mờ ảo, và trước mắt tôi là người ca sĩ mà tôi không nhìn rõ mặt vẫn đang say sưa với ca khúc trữ tình của mình. Tôi gần như bay bổng ở một không gian khác, đến khi tiếng hát dừng hẳn và tiếng vỗ tay lại rào rào vang lên, tôi mới giật mình trở về với thực tại.




Tôi vội vàng nhìn lên sân khấu. Ánh đèn vẫn rọi vào sáng rực. Và chàng ca sĩ trẻ tuổi đang đứng đó, mỉm cười và cúi chào khán giả. Tôi đã không thể rời mắt khỏi cậu ấy, một chàng trai cao ráo mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi trắng giản dị, với mái tóc màu hạt dẻ dài trùm gáy. Cậu ấy cười, tươi tắn và rạng rỡ. Và cả người cậu ấy như đang toả sáng lung linh dưới cái sắc vàng mờ nhạt của ánh đèn sân khấu.




Và rồi cậu ấy lại hát, vẫn bằng chất giọng trầm ấm ngọt ngào ấy. Cậu ấy như thả hồn mình theo từng lời ca và giai điệu, đôi mắt lim dim và bàn tay nắm chặt lại nơi cổ áo. Cậu ấy dường như không còn quan tam đến những gì xung quanh, mà tất cả, cậu ấy đều dồn vào bài hát. Tôi đã ngắm cậu ấy say sưa đến mức quên bẵng đi côc bia đầy ắp của mình, đá đang tan chảy thấm đẫm một bên cổ tay áo sơ mi.




Cậu ấy nghỉ một lát, lại mỉm cười với mọi người và rồi lại tiếp tục hát, cứ như vậy không biết trong bao nhiêu lâu. Còn tôi, tôi cũng ngồi đó, ngắm nhìn và lắng nghe cậu ấy trong bằng ấy thời gian. Đến khi cậu ấy dừng hẳn, và bước xuống dưới sân khấu, tôi mỡi ngỡ ngàng nhìn sang: xung quanh tôi đã không còn vị khách nào nữa.



Quý khách, chúng tôi đóng cửa rồi ạ.

Tôi xin lỗi. À cho tôi hỏi…

Vâng quý khách hỏi gì ạ?

Tôi…À tôi…Tôi định…Tôi muốn…











Đêm nay khá chứ?

Một giọng nói thật trầm vang lên sau lưng tôi, và anh chàng đứng sau quầy rượu nhe răng trả lời:

Cũng tạm. Cậu về luôn bây giờ à?


Tôi giật mình quay đầu lại. Chàng trai người đã cuốn hút tôi hàng giờ liền đang đứng đây, ngay sát say lưng tôi, vẫn với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt sáng lấp lánh khi nãy.

Ừ mình về đây. Mai gặp lại.

Mai gặp. Hôm nay cậu chắc mệt rồi.

Cậu cũng mệt mà. Nhớ ngủ sớm nhé.

Tạm biệt.

Tạm biệt.











Tôi đi sát phía sau cậu ấy, nhe nhàng và lén lút. Tôi tự hỏi rằng mình đang làm gì, nhưng chàng trai kia thực sự đã lôi cuốn tôi đến mức tôi không thể nào dừng lại.


Cậu ấy bước đi từng bước dài nhưng chậm rãi. Cậu ấy thong thả đi dọc theo con đường bên bờ sông. Gió từ bờ sông thổi vào mát lạnh. Chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh trên người cậu ấy phấp phới, và cái thân thể mảnh khảnh kia trông lại càng mỏng manh hơn.


Bất chợt cậu ấy dừng lại. Ánh sáng từ cột đèn đường rọi xuống mái tóc cậu ấy sáng bừng. Tôi lúng túng khựng lại phía sau, đôi chân tôi không muốn bước tiếp và đôi mắt tôi vẫn hướng về cậu ấy.


Tại sao anh lại đi theo tôi?




Tôi bối rối nhìn cậu ấy, và lại nhìn xuống chân mình. Tôi thấy mình thật ngốc nghếch, cư xử như một kẻ khờ khạo. Tôi không thể thốt nên lời dù mới trước đây vài giây thôi, tôi còn muốn hỏi tên của cậu ấy.



Tôi đã thấy anh ở quán rượu khi nãy. Anh thích nghe tôi hát phải không?




Tôi rụt rè gật đầu. Dường như mọi hành động suy nghĩ của tôi đều bị cậu ấy soi thấu.

Cậu ấy không nói gì mà chỉ cười. Giọng cười giòn tan và sảng khoái. Đôi mắt cậu ấy hấp háy dưới mái tóc loà xoà màu nâu sáng.


Tên cậu là gì?


Tôi bất ngờ bởi chính giọng nói của mình. Là tôi sao? Tôi vừa hỏi cậu ấy đó sao?


Park Jung Min.

Cậu ấy quay sang nhìn tôi và lại cười. Cậu ấy, à không Jung Min, thật đặc biệt. Lúc nào cậu ấy cũng thật đẹp. Một sự cuốn hút mê hồn.








Tôi thôi không đi theo cậu ấy nữa, vì tôi đã bị phát hiện mất rồi, và cũng vì tôi đã biết được tên của cậu ấy. Park Jung Min, cái tên thật đẹp. Tôi cứ vừa đi, vừa lẩm nhẩm cái tên ấy cho đến khi dừng lại trước cửa nhà mình. Ngày mai, nhất định tôi sẽ tới đó lần nữa, để gặp lại Jung Min, nhất định là như vậy…


~End~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét