Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

[Oneshot] First snow


Title: First snow
Author: Rim aka Park Eun Rim
Pairing: HyunMin aka Kim Hyun Joong x Park Jung Min
Disclaimer: Không ai là của mình cả, HM là của nhau :”>
Category: Romance
Rating: K



FIRST SNOW






Hyun Joong à, anh là tuyết phải không?




Tôi mở toang cánh cửa gỗ dày bụi bặm. Đã hơn một năm từ lần cuối cùng tôi và Jung Min tới đây. Sáng nào cậu ấy cũng dậy sớm và mở hết tất cả các cửa trong phòng để đánh thức tôi. Gió cứ thế thi nhau ùa vào và nắng cũng len lỏi giữa những tán cậy rọi thẳng vào trong giường. Rôi Jung Min sẽ nhẹ nhàng đến bên cạnh tôi, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ dài dằng dặc. Tôi nhớ giọng nói ấm áp của cậu ấy khẽ thì thầm bên tai, tôi cũng nhớ bàn tay mềm mại của cậu ấy dịu dàng nắm lấy tay tôi, và tôi càng nhớ bờ môi ẩm ướt của cậu ấy đặt lên trán tôi một nụ hôn mỗi sáng. Tôi đã từng nghĩ, tôi hẳn là người hạnh phúc nhất thế giới này, vì tôi có Jung Min.






Hôm nay tôi cũng ở đây, cũng vẫn căn phòng này, vẫn chiếc giường này, nhưng là một mình. Không có ai mở cửa để đón nắng, đón gió, không có ai gọi khẽ tên tôi, không có ai cầm lấy tay kéo tôi dậy, và cũng chẳng có nụ hôn nào vương trên trán tôi lúc sớm. Nhưng tôi vẫn tỉnh giấc, vào một giờ nhất định. Và hôm nay, tôi là người mở cửa.







Bụi từ cánh cửa bám lên những đầu ngón tay một lớp mỏng mịn màu ghi xám. Theo thói quen, tôi đưa tay ra ngoài cửa sổ và bất ngờ khi cảm thấy lành lạnh nơi cổ tay: tuyết đang rơi.

 

Mới hôm qua trời còn nắng và hanh. Tôi còn tưởng như mùa thu vẫn còn kéo dãi mãi không dứt. Vậy mà hôm nay tuyết đã xuất hiện. Bầu trời bao trùm bởi một màu trắng đục nhưng không âm u. Những bông tuyết đầu tiên của mùa đông trắng xoá và li ti khẽ đậu trên bậc cửa, trên mặt sân và trên những nhành cây khẳng khiu trụi lá. Tôi khép hai bàn tay, cố hứng lấy những bông tuyết mong manh ấy, nhưng chúng cứ bồng bềnh bay đi, chỉ vương trên tay tôi vài hạt lác đác màu trắng tinh.






 Hyun Joong à, vì sao tuyết có màu trắng?
Vì nó lạnh.
Tại sao tuyết lại lạnh?
Vì nó rơi vào mùa đông.
Vậy nếu tuyết không rơi vào mùa đông, nó sẽ không lạnh phải không?
Nhưng tuyết đâu có thể rơi vào mùa nào khác?
Phải, vì thế mà tuyết lúc nào cũng lạnh.





Jung Min bảo tôi là tuyết, bởi vì tôi lạnh. Tôi luôn cố gắng bảo vệ, chăm sóc và yêu thương Jung Min bằng tất cả những gì tôi có, nhưng những gì tôi nhận được chỉ là câu nói

Hyun Joong à, anh là tuyết phải không?




Tôi mở điện thoại, tỉ mỉ bấm từng phím


Jung Min à, làm thế nào để tuyết không rơi vào mùa đông?
Reply: :-)











Nếu tuyết không rơi vào mùa đông, nó sẽ không lạnh. Và nếu như tuyết không lạnh, nó sẽ tan chảy ra thành nước chứ không còn là tuyết nữa, phải không? Vì thế, đã là tuyết thì phải rơi vào mùa đông. Anh hiểu không hả Hyun Joong?






Tôi mỉm cười nhìn những bông tuyết đầu mùa đang tan ra trong lòng bàn tay

Jung Min à, nếu anh là tuyết, em sẽ là mùa đông.


~End~

Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

[Oneshot] The hotel

THE HOTEL



Title The hotel
Authour Rim
Pairing HyunMin
Disclaime Họ không thuộc về tôi, họ thuộc về nhau
Catergoy / Gener Romance
Rating 10+
Note Vẫn là kết quả của những giờ học buồn ngủ trên giảng đường *SV thật là ngoan à nha *













Anh khoác vội chiếc áo choàng tắm vào rồi ra mở cửa. Mái tóc ướt nhẹp còn chưa kịp trôi hết bọt xà phòng. Nước cứ theo những lọn tóc nhỏ xuống thấm ướt cả cổ áo và chảy thành dòng trên ngực anh.


Ai đấy ạ?

Xin lỗi, có phải quý khách đã đặt bữa tối tại phòng không ạ?




Anh mở cửa, một nam nhân viên mặc đồng phục khách sạn đẩy khay ăn vào phòng. Sau khi sắp xếp mọi thứ lên bàn. Cậu cúi người chào một cách lịch sự, không quên hỏi thêm yêu cầu của khách hàng.


Quý khách còn cần dùng gì nữa không ạ?

Cảm ơn, khi nào cần tôi sẽ gọi.

Vâng. Vậy chúc quý khách ngon miệng.




Anh ngước nhìn người phục vụ. Đó là một thanh niên trẻ tuổi, có lẽ khoảng ngoài hai mươi, dáng người cao ráo mảnh khảnh. Cậu mặc đồng phục, với sơ mi trắng, gilê đen khoác ngoài, và trên ngực áo là tấm thẻ nhân viên ghi: Mã số nhân viên 403 Park Jung Min. Cậu nhanh chóng lui ra ngoài, trả lại không gian riêng yên tĩnh cho căn phòng.







Chiếc áo choàng tắm vắt trên thành ghế, anh tiếp tục vào nhà tắm xối nước rào rào. Những tia nước nóng dội lên người làm cả căn phòng bốc hơi mù mịt. Trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh chàng trai trẻ mặc đồng phục kia một cách không chủ định. Anh lắc nhẹ đầu phì cười, tại sao bỗng nhiên lại nghĩ về cậu ta nhỉ.










Đám nhân viên nữ túm tụm quanh bàn trong giờ nghỉ trưa. Lúc nào cũng vậy, các cô gái luôn có rất nhiều chuyện để nói: từ quần áo, trang sức tới công việc, các chàng trai,… hay thậm chí là những vụ lùm xùm họ vô tình bắt gặp hay chỉ là những câu chuyện khó tin trên báo. Tất cả đều trở thành những chủ đề cho họ bàn tán cả ngày không hết.





Jung Min bước vào khi cuộc nói chuyện đang sôi nổi nhất. Nhìn thấy cậu, một cô lập tức chạy ra túm lấy tay và nhìn một cách soi mói:


Jung Min à, vừa rồi anh có phục vụ cho phòng 606 phải không?

Ừ phải. Có chuyện gì?

A…….
- Cô gái đó hét toáng lên - Người khách đó thế nào? Rất đẹp trai phải không?

Uhm…Anh không để ý lắm. Nhưng lúc anh vào đó, thì anh ta chắc đang tắm dở dang, nên tóc vẫn ướt và quần áo còn chưa kịp mặc…

A……..
- Lần này là cả đám nhân viên nữ ở đó cùng hét lên. Họ ngay lập tức xúm quanh cậu – Anh ta chắc hẳn là sexy lắm. Ôi ước gì em được phục vụ anh ấy một lần.

Vị khách đó thì có gì đặc biệt vậy?

Anh không biết sao? Anh ta là ca sĩ - diễn viên Kim Hyun Joong đang nổi tiếng nhất Hàn Quốc đấy.

Ca sĩ diễn viên thì sao chứ? Cũng chỉ là con người thôi mà.



Jung Min nói tỉnh bơ rồi ngồi xuống với hộp cơm của mình. Đám đông xung quanh vẫn tiếp tục ồn ào và xôn xao với chủ đề chàng trai đẹp mã…







Lần thứ hai trong ngày Jung Min vào phòng 606. Cậu vào để dọn dẹp những bát đĩa bẩn trên bàn. Trong khi đó, vị khách nổi tiếng đang nắm duối dài người trên ghế, tay cầm chiếc điều khiển tivi bấm liên tục nhưng mắt lại nhìn theo một hướng khác. Cậu thực sự cảm thấy khó chịu, trong khi mình đang làm việc mà cứ có người nhìn mình chằm chằm như vậy.




Quy tắc của một người phục vụ là không bao giờ được tỏ thái độ khó chịu trước mặt khách hàng, cậu thoăn thoắt xếp những chiếc đĩa lên khay để đẩy đi càng nhanh càng tốt. Không hề hay biết, hay đúng hơn là chẳng buồn để ý đến thái độ đó, anh vẫn không thể rời mắt khỏi cậu. Chính anh cũng không biết vì sao người thanh niên này lại cuốn hút mình đến thế.


Park Jung Min!


Cậu giật mình sửng sốt vì một người không hề quen biết lại gọi đúng tên đầy đủ của cậu. Anh ta thực sự là một vị khách kì quặc, và cả đáng ngờ nữa. Cậu lập tức giữ cảnh giác với kẻ đáng nghi này.


Quý khách gọi tôi ạ.


Cậu quay lại nhìn anh, không quên nở một nụ cười lịch sự. Trong khi đó, vị khách nổi tiếng với một gương mặt lạnh lùng chỉ khẽ mấp máy môi để nói thành tiếng


Tôi có thể có số của cậu chứ?

Xin lỗi, tôi không thể.




Cậu vội vã đẩy chiếc khay ra khỏi phòng, và nét mặt cậu lập tức sa sầm xuống. Khách hàng kiểu gì vậy? Ca sĩ diễn viên nổi tiếng gì chứ? Cách cư xử đó khiến cậu không thể chịu đựng nổi. Anh ta nghĩ mình là ai?


















A lô, quầy tiếp tân xin nghe. Quý khách cần gì ạ?

Cho một bữa tối nhẹ cũng một chai rượu vang đỏ lên phòng 606 giùm tôi.

Vâng, quý khách vui lòng chờ một lát. Chúng tôi sẽ cử người mang tới tận phòng ạ.

Tôi có một yêu cầu nữa.

Vâng, quý khách có yêu cầu gì nữa ạ?

Hãy để nhân viên 403 mang nó tới.

Nhân viên số 403 phải không ạ?

Phải, 403.

Vâng, nhân viên 403 sẽ phục vụ tận phòng cho quý khách. Cảm ơn quý khách.

Cảm ơn. Tạm biệt.

Vâng, chào quý khách.





Jung Min giãy nảy lên, cả khách sạn có bao nhiêu người mà sao cứ phải là cậu phục vụ phòng đó chứ? Cái thái độ của anh ta khiến cậu thấy gai người, cậu không hề muốn quay lại căn phòng đó thêm một lần nào nữa cả. Vậy mà đích thân anh ta lại yêu cầu cậu. Cậu có cảm giác như anh ta có mưu đồ gì đó ở đây. Cậu đã kiên quyết từ chối, nhưng giám đôc không chấp nhận. Nếu không muốn bị sa thải, cậu bắt buộc phải quay lại căn phòng đó lần nữa. Thôi được, cậu sẽ đi xem sẽ có chuyện gì xảy ra.





Phòng đã mở sẵn cửa, Jung Min cứ thế vào mà không hề gõ cửa, cậu cho rằng với người khác như thế này thì cậu cũng không cần phải cư xử quá lịch sự làm gì.

Bữa tối của quý khách tới rồi ạ.



Cậu lại xếp đĩa lên trên bàn trong khi Hyun Joong cứ nhìn cậu chằm chằm như lần trước. Xong xuôi, cậu quay lưng toan bỏ đi thì bỗng dưng đèn phụt tắt. Mặc dù khá bất ngờ nhưng cậu vẫn giữ được bình tĩnh và cứ theo ánh sáng ngoài hành lang để bước ra cửa.


Này Jung Min.



Cậu quay về phía phát ra tiếng nói đó. Và cậu thấy anh đang ngồi trước bàn ăn, tay cầm bật lửa thắp hai ngọn nến ở hai đầu chiếc bàn. “Anh ta định làm cái quái gì vậy?”


Ngồi xuống đi.

Xin lỗi…

Ăn tối cùng với tôi.

Xin lỗi quý khách, tôi không ăn tối trong lúc đang làm việc.



Cậu nhanh chóng đi ra cửa, nhưng anh đã ngay lập tức đứng dậy giơ tay chắn ngang trước mặt để ngăn cậu ra ngoài

Cậu không thể ăn tối với tôi sao?

Xin lỗi tôi không thể.



Anh đẩy cậu ép vào tường, và khoá cậu giữa hai cánh tay của mình. Cậu loay hoay cố đẩy anh ra nhưng không thể nào làm được. Đột nhiên cậu cảm thấy bối rối và ngại ngùng, hơi thở trở nên gấp gáp và cả người nóng bừng lên. Ánh nên hắt lên gương mặt cậu đỏ hồng. Còn anh vẫn nhìn cậu chăm chú không chớp mắt. Rồi anh từ từ cúi xuống, ghé sát mặt mình vào mặt cậu, thì thầm rất khẽ:


Này Jung Min, cậu có phải nhân viên ở đây không vậy?



Không phải nhân viên phục vụ phải đáp ứng mọi yêu cầu của khách hàng sao?

Phải, trừ khi đó là những yêu cầu quá đáng.

Vậy yêu cầu của tôi là quá đáng sao?
– Hai người gần nhau tới mức hơi thở của anh phả lên gò má cậu nóng ran - Mời cậu ăn tối là quá đáng sao?



Ngồi xuống đi.




Anh đứng thẳng người dậy rồi quay về bàn. Cậu đành ngoan ngoãn nghe theo, ngồi xuống đối diện với anh. Ánh nến lung linh mờ ảo không đủ làm sáng cả căn phòng nhưng nó làm cho bữa tối trở nên thật ấm áp, cũng với màu đỏ sóng sánh của rượu vang, nó đã thực sự trở thành một buổi tối lãng mạn.





Cậu vẫn không thể cho tôi số điện thoại sao?


Anh cố hỏi với theo khi Jung Min đã đẩy khay ăn ra ngoài cửa. Nhưng cậu không trả lời. Cánh cửa nhanh chóng khép lại và tiếng bước chân cứ mỗi lúc một xa dần…













Jung Min cúi xuống bồn, tới tập vã nước lạnh lên mặt. “Cái quái gì vừa xảy ra vậy?”. Cậu thấy đầu óc mình cứ quay cuồng. Những hình ảnh lúc tối cứ thế hiện ra trong đầu mà cậu không thể kiểm soát nổi. Chỉ cần nghĩ lại cái lúc anh ép cậu vào tường, cậu lại thấy cả người nóng bừng và không thể nào thở được. “Mày bị điên rồi Jung Min ạ”.














Hyun Joong đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào trong, lặng lẽ không một tiếng động. Đứng bên trong phòng, anh quay lưng ra ngoài, bàn tay cầm lấy nắm đấm cửa, một ngón tay ấn chốt trước khi đẩy cánh cửa vào bản lề. Và rất nhẹ nhàng, cửa được khoá mà không hề phát ra một âm thanh nào. Anh cứ đứng nhìn cho tới khi Jung Min thay đồng phục xong và quay ra. Cậu hốt hoảng nhảy dựng lên

Ai cho phép anh tự ý vào phòng nhân viên như vậy? Mau ra ngoài đi!


Đáp lại chỉ là một nụ cười mỉm. Anh tiến sát lại gần cậu, và vẫn với tư thế như tối hôm trước, anh cúi xuống thì thầm vào tai cậu


Tôi đã có được số của cậu rồi.

Anh…anh…làm thế nào mà….



Anh quay lưng bước ra cửa, khi đã ra ngoài, anh khẽ quay đầu lại liếc nhìn cậu một lần và lại cười. Một nụ cười khó hiểu đầy ẩn ý. Có vẻ như anh đã nắm chắc lợi thế về mình rồi.






Này Jung Min, cậu có muốn biết tại sao tôi lại có được số của cậu không? Hãy tới phòng 606 vào 11 giờ đêm nay, cậu sẽ biết. Tôi đợi cậu.


Một tin nhắn bất ngờ gửi tới trong khi cậu đang đưa khách tới phòng của họ. Cậu toan nhắn tin từ chối, nhưng trong đầu loé lên một ý nghĩ khác, cậu mỉm cười ranh mãnh

Tôi sẽ tới.

Đút chiếc điện thoại vào túi, đôi mắt cậu bỗng nhiên sáng quắc. “Đêm nay anh sẽ biết tay tôi”


~End~
Đừng hỏi tại sao mình lại kết ở đấy

[One shot] The belief

THE BELIEF





Title The belief
Authour Rim
Pairing HyunMin (Mình chỉ viết HM thâu )
Disclaime HM là của nhau, hêm phải của mình
Summary Cho dù cả thế giới này quay lưng lại với anh, vẫn có một người luôn ở bên anh
Catergoy / Gener Romance + Yaoi
Rating 15+ (Có Ya nhưng mà nhẹ)
Note Lần đầu tiên mình viết Ya mong mọi người đừng cười









Anh bực tức ném mạnh tờ báo xuống bàn. Cái của nợ gì thế này: “Kim Hyun Joong, leader của SS501, bỏ nhóm”. Báo chí, tin tức,… tất cả dường như đều đang chống lại anh. Tin chính thức thì ít, mà tin đồn thì nhiều. Tất cả đều cho anh là kẻ phản bội, kẻ thất hứa. Công sức của anh trong suốt 5 năm qua gần như tan biến vì những thông tin như thế này. Anh ngồi bất động, mắt dán vào nền nhà, hâi hàng lông mày co lại. Họ không chịu hiểu cho anh sao?











- Anh ấy đã chọn sự nghiệp diễn xuất
- Phải, anh ấy đã không chọn chúng ta
- Nhưng tại sao anh ấy không hề nói với chúng ta về việc này chứ?
- Jung Min à, cậu thấy điều này thế nào?
- Jung Min à
- Jung Min…



Cậu ngồi im lìm, không tỏ thái độ, không chút biểu cảm, không một hành động, không một lời nói. Tất cả những gì cậu thể hiện sau khi đọc được thông tin đó là sự im lặng. Mặc kệ ba người còn lại đang xôn xao, cậu vẫn im tiếng. Không phải cậu không tò mò, không phải cậu không giận Hyun Joong. Mà cậu đang rối bời, mọi việc diễn ra nằm ngoài suy nghĩ củâ cậu. Anh mà cậu biết không phải người như thế. Nhưng đằng sau chuyện này là gì, cậu không thể nào hiểu nổi. Trong cậu, những cảm xúc khác nhau lẫn lộn đan xen.

- Mình về trước đây.




Jung Min bước từng bước chầm chậm về căn hộ riêng của mình. Ánh mặt trời đã tắt, đèn đường và đèn từ những căn nhà dọc hai bên phố lần lượt bật sáng. Tối đến khu phố sầm uất thật nhộn nhịp. Mọi người đều hối hả, vội vã, trừ cậu.








Cậu với tay định bật công tắc đèn nhưng lại thôi. Cả căn phòng chìm trong bóng tối. Cậu mệt mỏi nằm dài trên giường, úp mặt xuống gối. Cậu thấy buồn bã, cô đơn và kiệt sức. Anh đi ư? Anh không cần cậu ư? Anh quyết định đi mà không hề nói với cậu u? Cậu không cần anh phải bàn với cậu, nhưng ít ra anh cũng nên báo với cậu một tiếng chứ. Vậy tức là anh đã quên cậu, quên thật rồi.








Cậu xoay nghiêng người lại, giật mình vì thấy má mình lành lạnh. Cậu sờ tay lên gối, ẩm và mát. Nước mắt ư? Vì cái gì? Vì cậu là kẻ bị lãng quên. Cậu ngồi thẫn thờ trong bóng đêm, tay nắm chặt gối, và nước mắt cứ lăn dài trên má không thể kìm lại nổi. Cậu cứ ngồi như vậy cho đến khi lả đi…








Anh ngồi co chân trên ghế salon, cằm gác lên đầu gối, tay nắm chặt chiếc điện thoại. Anh đang chờ cuộc điện thoại từ ai hay muốn gọi cho ai chăng. Cả ngày nay, anh đã nhận không ít cuộc gọi và tin nhắn vầ việc anh ra đi. Giờ đã quá nửa đêm, anh mân mê chiếc điện thoại trong tay, đầu gục xuống chân và thiếp đi lúc nào không hay…









Nắng luồn qua khe cửa soi thẳng xuống giường khiến cậu tình giấc vì chói mắt. Chín rưỡi sáng, cậu uể oải trở mình, tránh đi thứ ánh sáng phiền phức, và lại tiếp tục vùi đầu vào chăn. Cậu không muốn thức dậy, không muốn đón một ngày mới. Vì một ngày mới đồng nghĩa với việc nhiều tin đồn mới sẽ xuất hiện, trong khi anh vẫn chưa lộ diện, cậu sẽ đối mặt với chúng thế nào đây.




Tiếng chuông cửa réo liên hồi khiến cậu không tài nào ngủ tiếp được.

- Ai đó?

Những âm thanh ầm ĩ vẫn vang lên liên tục. Cậu mở cửa, một người đàn ông đeo kính râm, đội mũ trùm kín tai và mặc áo khoác che gần kín cả khuôn mặt bước vào thoăn thoát mà không nói với cậu lấy một câu.

- Anh là ai?
- Anh đây.


Cậu sửng sốt đứng chôn chân giữa cửa, trợn tròn mắt nhìn anh. Trông anh tiều tuỵ hẳn đi, đôi mắt thâm quần và ria lún phún trên mép. Anh đứng nhìn cậu, ánh mắt da diết
- Jung Min…
- Anh đến đây làm gì?
- Anh…
- Sau tất cả những gì đã xảy ra, giờ anh mới đến tìm tôi sao? Anh cần gì ở tôi nữa chứ? Anh chỉ biết có bản thân mình thôi sao? Anh…



Không để cậu nói dứt lời, anh đẩy mạnh cậu vào tường, tay anh nắm chặt vai cậu
- Ngay cả em cũng nghĩ như vậy sao?
- …
- Sau khi đọc được bài báo đó, anh thực sự rất buồn. Anh sợ rằng, tất cả mọi người sẽ quay lưng lại với anh. Lúc đó anh chỉ nghĩ đến em…
- …
- Anh lo cho em, anh sợ em sẽ không vượt qua được chuyện này. Cả đêm qua anh muốn gọi cho em nhưng anh không làm nổi. Anh sợ…
- Sợ gì?
- Sợ rằng em cũng sẽ quay lưng lại với anh như họ…



Cậu im lặng nhìn anh, ánh mắt anh khẩn khoản. Anh không quên cậu, anh chưa bao giờ quên và chắc chắn sẽ không bao giờ quên. Anh chỉ còn có cậu…



Cánh cửa nhanh chóng khép lại sau lưng họ. Anh dằn mạnh cậu xuống giường, cả người cậu lún sâu vào tấm đệm xốp. Anh đặt bờ môi mình lên trán, lên má, lên môi, lên cổ cậu một cách dồn dập, mạnh bạo. Tay anh ôm lấy gáy cậu, mồ hôi từ người cậu chảy ra tay anh ướt át. Những nụ hôn ngày một mạnh hơn, sâu hơn, cậu nhắm mắt đón nhận chúng. Cậu bấu chặt lấy vai anh, rướn người lên khỏi tấm đệm, hơi thở gấp gáp. Hai cơ thể đầy những vết hằn đỏ. Cậu lật sấp người lại, vong tay ôm trọn chíêc gối, hay bàn tay siết chặt lấy nhau. Cơ thể anh trườn trên lưng cậu một cách chầm chậm. Chiếc giường rung lên sau mỗi lần anh gồng mình, chiếc chăn đắp trên lưng đã tuột xuống đất gần nửa, tấm ga trải giường dúm dó lại vì những cử động và dính dớp vì mồ hôi. Nắng từ khe cửa lọt xuống chạy một đường dài trên lưng anh nóng rát, mồ hôi vã ra làm tóc của cả 2 đều bết lại, nhưng anh và cậu vẫn dính chặt lấy nhau.

- Anh vẫn khoẻ lắm Hyun Joong ạ.











Cậu nằm yên trong vòng tay anh, đôi mắt khép hờ, chân duỗi ra đầy thoải mái.. Anh nhìn cậu, mỉm cười.
- Em tin anh chứ?
- Vâng. Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn tin anh.



Cho dù cả thế giới này quay lưng lại với anh, em vẫn mãi tin anh.

[Oneshot] Secret

SECRET



Title Secret
Authour Rim aka Park Eun Rim
Pairing Còn ai khác ngoài HyunMin
Disclaime Vẫn là như thế, HM thuộc về nhau, hêm phởi của mình
Catergory Romance (Mình có lẽ chỉ viết được Romance )
Rating K
Note Nói ra lại thấy tội lỗi Nhưng đúng là giờ lecture rất có hứng viết fic








- Mình chia tay đi


Câu nói như cứa vào tim những vết dao sâu hoắm khiến anh đau đến nghẹt thở, Một lời nói chứa đựng cả một nỗi đau đớn tột cùng mà cậu nói ra chẳng hề dè dặt. Sự thờ ơ lạnh nhạt ấy còn khiến anh quằn quại hơn bất cứ sự hành hạ thể xác nào. Lời nói ấy anh đã nghe trong rất nhiều bộ phim anh từng xem, nhưng lúc đó anh không hề nghĩ rằng nó lại khiến anh khổ sở đến thế. Những sự dằn vặt của nhân vật trong phim giờ anh mới cảm nhận được. Chân thật quá, anh ước gì đây chỉ là một bộ phim.


- Kim Hyun Joong, anh có nghe thấy gì không thế?


Anh thẫn thờ như kẻ mất hồn, đôi mắt mơ hồ nhìn trân trân vào một nơi vô định. Cậu, vẫn là gương mặt xinh đẹp ấy, vẫn giọng nói ấm áp ấy, vẫn nụ cười tươi rói ấy, vẫn là Jung Min, nhưng giờ đây tát cả đều không thuộc về anh nữa rồi.


- Vì sao?

- Tôi chán anh rồi.










Anh nặng nề lê từng bước dưới trời mưa nặng hạt. Gió cứ từng đợt từng đợt quất lên người anh đau rát, cuốn theo những làn mưa táp vào mặt anh dữ dội đến phát sặc. Anh thu mình lại,đưa tay kéo hai vạt áo trước ngực, cố gắng giữ cho mình một chút hơi ấm cơ thể. Bởi trái tim anh đã quá lạnh đến mức đóng băng mất rồi.

- Em vô tình vậy sao?























- Cậu uống tới chai thứ ba rồi đó. – Young Saeng lắc đầu nhìn anh ái ngại

- Mình chưa say mà.




Anh nốc cạn từng ly. Thứ chất lỏng sóng sánh màu nâu vàng cứ theo nhau liên tiếp trôi tuột vào cổ họng. Người ta nói uống rượu để giải sầu, uống để quên đi muộn phiền, quên hết đớn đau, uống rượu để say và khi say, người ta sẽ không còn chút cảm giác gì nữa.


Nhưng anh không hề say, càng uống anh lại càng tỉnh. Một sự tỉnh táo bất thường. Anh tỉnh đến mức không nhận thấy rượu thơm hay ngon mà chỉ thấy nó đắng và chát đến sít cổ; anh tỉnh đến nỗi anh thấy được từng vết cắt trong lòng mình, dường như anh có thể chạm vào nó, cảm nhận được nó sâu đến mức nào, đau đến thế nào.


- Vì sao hả Jung Min?




Anh lao ra cửa, mặc cho từng đợt mưa cứ phũ phàng vô tình dội lên người. Anh không cố giữ ấm cơ thể nữa, mà cứ thả cho sự lạnh buốt ấy từ từ thấm vào tận trong tim. Bởi dù có cố giữ nó đến mấy, nó cũng không thể nào ấm lại nổi nữa rồi.


- Cậu muốn chết à?




















- Lát nữa khi anh ấy tỉnh lại, anh hãy cho anh ấy uống ba viên thuốc này nhé, nhớ là dùng với nước ấm, anh ấy sợ lạnh lắm. Nếu sau 6 tiếng mà anh ấy hạ sốt thì chỉ cần uống hai viên một lần thôi, và ngày hai lần.

- Ừ tôi biết rồi.

- Còn nữa. Anh đừng để nệm và gối quá mềm. Anh ấy thích dúng loại cứng hơn. Và gối cũng đưng quá cao, tầm này là đủ.

- Tôi sẽ thay.

- Nữa này. Buổi tối hãy pha cho anh ấy một ly nước chanh. Chanh nhớ không được quá chua, dùng loại dịu thôi, nhưng nhớ cho nhiều đường, sẽ giúp hồi phục sức khoẻ nhanh hơn. Anh ấy cũng thích uống ngọt.

- Tôi sẽ làm thế.

- Ừm, còn gì nữa không nhỉ? À phải rồi, còn bữa ăn nữa. Anh ấy thích nhiều thịt, không ưa rau lắm, thế nên anh hãy nấu chúng chung với nhâu và ép anh ấy ăn. Cần anh đầy đủ để khoẻ lại nhanh. Cơm thì ướt một chút, anh ấy ghét ăn khô. Hơn nữa lúc yếu thế này, cơm ướt dễ nuốt hơn.

- Tôi hiểu rồi.

- Anh nhớ những gì tôi dặn nhé. Nếu không làm đúng cách, anh ấy sẽ lâu khỏi lắm. Và cũng đừng cho anh ấy biết là tôi đã tới đây. Tôi không muốn anh ấy biết.

- Tại sao?

- Chỉ là như vậy thôi. Cảm ơn anh trước. Tôi về đây. Nhớ chăm sóc Hyun Joong cẩn thận đấy.












Anh mở mắt, đầu đau nhức như bị thứ gì đó siết chặt. Young Saeng ngồi cạnh anh, đôi mắt lim dim vì buồn ngủ.

- Mình bị cảm à?

- Ừ, cậu bị cảm.



Nhìn những viên thuốc nửa xanh nửa trắng trên bàn, anh vùng dậy khỏi giường, cuống cuồng lao ra ngoài nhưng đã bị Young Saeng giữ lại.


- Jung Min vừa ở đây phải không?

- Không đâu, làm gì có ai tới đây chứ.

- Mình biết mà, mình chắc chắn đó là Jung Min mà, chỉ có Minie mới biết loại thuốc cảm nào hợp với mình thôi. Nói đi, nói đi, Jung Min phải không?

- Chẳng phải hai người đã chia tay nhau rồi sao?




Young Saeng ngồi nhìn Hyun Joong, rồi nhìn lọ thuốc cảm trên bàn. Anh bỗng nhiên trở nên trầm tư, tình yêu thực ra là gì vậy? Nó có thể khiến cho người ta hạnh phúc trong chốc lát, cũng có thể khiến người ta đau khổ chỉ sau vài giây. Tình yêu không chỉ là sự cho đi và nhận lại tình cảm, mà nó còn là sự hi sinh và sự chịu đựng khó giãi bày. Tình yêu cũng là một bí ẩn lớn mà chính những người trong cuộc cũng không thể có lời giải đáp. Những điều đó tạo nên vẻ đẹp và sự kì diệu của tình yêu nhưng đôi khi chính chúng lại là liều thuốc độc giết chết tình yêu.

~End~
Sr các bạn cơ mờ oneshot mình luôn cảm thấy nên open ending

[Oneshot] This is a story

[Oneshot] This is a story



Title This is a story
Authour Rim aka Park Eun Rim
Pairing HyunMin
Disclaime HM là của nhau, hêm phải của ai cả
Catergoy / Gener Romance
Rating Everyone
Note Trong giờ lecture thầy giảng buồn ngủ rũ mắt, mình đã kiềm chế cơn buồn ngủ bằng cái fic này







Có lần tôi được nghe một câu chuyện như thế này: Một chàng trai tới tán tỉnh một cô gái mà anh ta thầm thương trộm nhớ từ lâu. Cô gái nói rằng nếu anh ta đứng dưới cửa sổ phòng cô gái 100 ngày liên tiếp, cô ấy sẽ chấp nhận tình cảm của anh ta. Tôi không nhớ rõ anh ta có thực hiện điều đó hay không, tôi chỉ nhớ rằng kết thúc câu chuyện thì chàng trai đã chiếm được trái tim cô gái mà anh ta yêu.




Đó là một câu chuyện mà tôi không nhớ đã được nghe ai kể và ở đâu. Nhưng đó là câu chuyện lãng mạn và thú vị nhất mà tôi từng biết. Tình yêu của chàng trai đãlàm cảm động trái tim lạnh lùng của cô gái kia và anh ta đã thành công.








Người mà tôi yêu không phải là một cô gái yêu kiều đỏng đảnh như trong câu chuyện kia. Người tôi yêu là một người hết sức đặc biệt. Một người nhạy cảm về tất cả mọi chuyện nhưng không bao giờ để lộ thái độ của bản thân ra ngoài cho người khác biết. Một người rất hay suy nghĩ về nhiều thứ nhưng luôn cười đùa để trấn an tinh thần người khác. Một người rất dễ xúc động vì những chuyện nhỏ nhặt nhưng luôn cố tỏ ra là một người mạnh mẽ để che giấu đi cảm xúc thật sự của mình. Người đó là Jung Min.






Lần đầu gặp Jung Min tôi đã bị thu hút bởi sự cởi mở, hoà đồng, nói chuyện với tất cả mọi người dù có quen biết hay không, bởi những câu chuyện thú vị dường như không bao giờ cạn, bởi nụ cười tươi tắn thoải mái luôn thường trực trên môi. Tôi đã nghĩ cậu ấy chính là mẫu người lí tưởng mà tôi luôn muốn hướng đến.






Nhưng càng thân với Jung Min tôi càng thấy cậu ấy không như những gì mà mọi người vẫn nghĩ, tôi càng thấy những điều mà cậu ấy luôn cố giấu sau những biểu hiện đầy hứng khởi kia.Tôi đã thấy Jung Min những lúc cậu ấy thở dài ngao ngán, những lúc cậu ấy bơ phờ mệt mỏi, những lúc cậu ấy buồn bã chán chường, những lúc cậu ấy yếu đuổi mỏng manh. Và những lúc bị tôi bắt gặp như thế, cậu lại lảng đi, cố che giấu cảm xúc thật sự của mình.








Những buổi tối khi tất cả mọi người đã yên giấc, tôi lại lạng lẽ sang gõ cửa phòng cậu. Jung Min không bao giờ ngủ cùng phòng với người khác. Cậu ấy nói cậu không ngủ được bởi tiếng ngáy của họ, nhưng tôi biết, cậu làm vậy vì không muốn bất kì ai nhìn thấy sự yếu đuói của mình. Cả ngày cậu đã gồng mình cứng rắn trước mặt tất cả, và đêm đến là lúc cậu thả lỏng nghỉ ngơi, trở về với sự yếu đuối cố hữu. Tôi muốn được chia sẻ với Jung Min mọi thứ, muốn cậu là chính cậu trước mặt tôi. Đó là lí do khiến tôi gõ cửa phòng cậu mỗi đêm, ngày này qua ngày khác. Nhưng cậu luôn từ chối thiện ý của tôi. Mỗi ngày tôi chạm những ngón tay của mình lên cánh cửa ấy là mỗi ngày tôi nhận được một lời từ chối. Tôi đã không thể đếm được bao nhiêu lần như thế. Có lẽ là hàng chục, hay hàng trăm lần?


Hyun Joong à, em cần nghỉ ngơi.








Một đêm, sau một ngày diễn và tập luyện mệt mỏi, tôi đã quá mệt mà không thể nhấc nổi mình sang gõ cửa phòng Jung Min. Và chính đêm đó, khi mà cả kí túc xá chỉ có hai chúng tôi, là lần đầu tiên tôi không sang tìm cậu, thì lại là lần đầu tiên cậu sang gõ cửa phòng tôi.


Hyun Joong, em vào được chứ?


Lần đầu tiên sau từng ấy thời gian, Jung Min chủ động sang tìm tôi. Đó cũng là lần đầu tiên cậu bộc lộ sự yếu đuối trước mặt tôi mà không hề giấu giếm. Cậu đột nhiên trở nên thật nhỏ bé. Cậu chỉ nằm yên trong lòng tôi, lặng lẽ và ngoan ngoãn đến kì lạ.


Hyun Joong à, em mệt mỏi lắm rồi.


Tôi đã vuốt tóc cậu, ôm cậu, và hôn cậu. Cuối cùng, Jung Min đã chấp nhận chia sẻ với tôi. Tôi sẽ chăm sóc cậu, bảo vệ cậu và yêu thương cậu với tất cả những gì tôi có. Jung Min của tôi sẽ không phải sống quá sức với bản thân mình nữa. Chắc chắn là như vậy.


Nhìn Jung Min ngủ say trong vòng tay mình, tôi bỗng nhớ lại câu chuyện về chàng trai và cô gái kia. Sự thực thì, chàng trai đã đứng dưới cửa phòng cô gái trong 99 đêm, vào đêm thứ 100, đêm cuối cùng, anh ta đã không đến. Và chính đêm đó cô gái nhận ra tình cảm của mình và đi tìm chàng trai kia…

~End~

[Oneshot] Người ca sĩ

[ONESHOT] NGƯỜI CA SĨ


Title Người ca sĩ
Author Rim aka Park Eun Rim
Pairing HyunMin
Disclaimer Họ không thuộc về tôi
Catergory Romance
Rating K
Summary Chàng ca sĩ trẻ tuổi với chất giọng trầm ấm ngọt ngào nhẹ nhàng mà sâu lắng lôi cuốn hàng trăm con tim, trong đó có tôi...









Chúng ta đi tăng 2 đi!
Đi đâu bây giờ? Giờ này còn quán ăn nào mở cửa nữa đâu.
Đi bar đi! Giờ này ở đó sẽ vui lắm đây.
Này Hyun Joong, đi với tụi này chứ?

Xin lỗi, mình không quen tới những chỗ như vậy.

Vậy thì càng phải đi chứ!
Phải đấy, thử một lần đi. Cậu có mất gì đâu nào?
Thôi nào Hyun Joong, cậu không trốn được mãi đâu
Đi thôi.





Dù cố gắng từ chối thế nào, tôi vẫn không thể chống lại đám đồng nghiệp kia kéo đi. Tôi vốn không thích những buổi tiệc tùng, lại càng không ưa gì những quán bar xập xình thứ âm nhạc rẻ tiền và lập loè những ánh đèn đủ màu nhộn nhạo. Tôi ghét những chỗ như thế. Trong suy nghĩ của tôi, bar là nơi chẳng hề tốt đẹp gì. Nếu như không phải hôm nay là bữa tiệc ăn mừng cho dự án mới, tôi đã chẳng ở lại để rồi bị lôi kéo tới cái nơi mà tôi luôn cảm thấy ghê tởm.













Từ bên ngoài nhìn vào, đó là một quán bar không có gì đặc biệt, nếu không muốn nói là tầm thường. Bức tường cũ kỹ đã mốc meo với những vệt chằng chịt màu nâm xám và loang lổ những mảnh vữa vỡ. Tấm biển phía trên cũng tàn tạ tới mức một bên xệ hẳn xuồng, và dàn đèn trang trí xung quanh nó cũng cháy bóng đến quá nửa. Cánh cửa ra vào dù được đóng kín, nhưng những âm thanh nhốn nháo của chốn hỗn độn xô bồ đó vẫn lọt ra ngoài cùng với thứ ánh sáng mờ ảo màu vàng úa.




Sao thế Hyun Joong? Tệ quá hả?


Một cậu bạn đồng nghiệp vỗ mạnh vào vai khi trông thấy điệu bộ tần ngần và ánh mắt dè dặt của tôi lúc nhìn quán bar.



Nó không tệ như vẻ bề ngoài đâu.


Cậu ta nháy mắt với tôi, và kéo tôi vào phía sau cánh cửa mục nát ấy. Đằng sau tôi, mọi người cũng hồ hởi ùa vào, với vẻ mặt của những người như trở về với nơi quen thuộc lắm.










Chúng tôi ngồi cạnh quầy rượu, vừa uống vừa nhìn lên sân khấu ở bên trái. Tất cả đều đã gọi đồ uống quen thuộc của họ, trừ tôi.


Cậu uống gì?

Gì đó nhẹ thôi.

Bia nhé?

Ừ cũng được.






Tôi nhìn thứ chất lỏng sóng sánh màu vàng đó len lỏi giữa những viên đã và tràn đầy trong cốc. Tôi không hề liếc nhìn lên sân khấu dù chỉ một lần, mà chỉ chăm chú vào những bọt khí li ti đang nổi đầy trên mặt cốc và thi nhau nổ tạo thành những tiếng tách tách khe khẽ.






Tới phần hay rồi đây.



Mọi người đồng loạt nhìn lên sân khấu, nơi mà những ánh đèn vàng úa kia rọi vào, và những nốt nhạc đầu tiên bắt đầu cất lên, réo rắt và ngân nga.


Rôi tôi nghe thấy những tiếng vỗ tay rộn rã. Qua gương mặt và ánh mắt chăm chú của mọi người, tôi đã nghĩ có lẽ sắp có một màn trình diễn nóng bỏng của một vũ công xinh đẹp nào đó chăng.


Nhưng tôi đã sững sờ khi mà tiếng vỗ tay vừa dứt, một giọng hát ấm áp ngọt ngào vang lên. Ging hát ấy trầm một cách đặc biệt và dạt dào cảm xúc. Tôi lặng người đi nhưng đôi tai vẫn dỏng lên đón lấy những lời ca đẹp đẽ từ giọng hát đầy cá tính ấy, đến mức tôi cảm thấy như xung quanh mình là một cánh đồng hoa lung linh mờ ảo, và trước mắt tôi là người ca sĩ mà tôi không nhìn rõ mặt vẫn đang say sưa với ca khúc trữ tình của mình. Tôi gần như bay bổng ở một không gian khác, đến khi tiếng hát dừng hẳn và tiếng vỗ tay lại rào rào vang lên, tôi mới giật mình trở về với thực tại.




Tôi vội vàng nhìn lên sân khấu. Ánh đèn vẫn rọi vào sáng rực. Và chàng ca sĩ trẻ tuổi đang đứng đó, mỉm cười và cúi chào khán giả. Tôi đã không thể rời mắt khỏi cậu ấy, một chàng trai cao ráo mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi trắng giản dị, với mái tóc màu hạt dẻ dài trùm gáy. Cậu ấy cười, tươi tắn và rạng rỡ. Và cả người cậu ấy như đang toả sáng lung linh dưới cái sắc vàng mờ nhạt của ánh đèn sân khấu.




Và rồi cậu ấy lại hát, vẫn bằng chất giọng trầm ấm ngọt ngào ấy. Cậu ấy như thả hồn mình theo từng lời ca và giai điệu, đôi mắt lim dim và bàn tay nắm chặt lại nơi cổ áo. Cậu ấy dường như không còn quan tam đến những gì xung quanh, mà tất cả, cậu ấy đều dồn vào bài hát. Tôi đã ngắm cậu ấy say sưa đến mức quên bẵng đi côc bia đầy ắp của mình, đá đang tan chảy thấm đẫm một bên cổ tay áo sơ mi.




Cậu ấy nghỉ một lát, lại mỉm cười với mọi người và rồi lại tiếp tục hát, cứ như vậy không biết trong bao nhiêu lâu. Còn tôi, tôi cũng ngồi đó, ngắm nhìn và lắng nghe cậu ấy trong bằng ấy thời gian. Đến khi cậu ấy dừng hẳn, và bước xuống dưới sân khấu, tôi mỡi ngỡ ngàng nhìn sang: xung quanh tôi đã không còn vị khách nào nữa.



Quý khách, chúng tôi đóng cửa rồi ạ.

Tôi xin lỗi. À cho tôi hỏi…

Vâng quý khách hỏi gì ạ?

Tôi…À tôi…Tôi định…Tôi muốn…











Đêm nay khá chứ?

Một giọng nói thật trầm vang lên sau lưng tôi, và anh chàng đứng sau quầy rượu nhe răng trả lời:

Cũng tạm. Cậu về luôn bây giờ à?


Tôi giật mình quay đầu lại. Chàng trai người đã cuốn hút tôi hàng giờ liền đang đứng đây, ngay sát say lưng tôi, vẫn với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt sáng lấp lánh khi nãy.

Ừ mình về đây. Mai gặp lại.

Mai gặp. Hôm nay cậu chắc mệt rồi.

Cậu cũng mệt mà. Nhớ ngủ sớm nhé.

Tạm biệt.

Tạm biệt.











Tôi đi sát phía sau cậu ấy, nhe nhàng và lén lút. Tôi tự hỏi rằng mình đang làm gì, nhưng chàng trai kia thực sự đã lôi cuốn tôi đến mức tôi không thể nào dừng lại.


Cậu ấy bước đi từng bước dài nhưng chậm rãi. Cậu ấy thong thả đi dọc theo con đường bên bờ sông. Gió từ bờ sông thổi vào mát lạnh. Chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh trên người cậu ấy phấp phới, và cái thân thể mảnh khảnh kia trông lại càng mỏng manh hơn.


Bất chợt cậu ấy dừng lại. Ánh sáng từ cột đèn đường rọi xuống mái tóc cậu ấy sáng bừng. Tôi lúng túng khựng lại phía sau, đôi chân tôi không muốn bước tiếp và đôi mắt tôi vẫn hướng về cậu ấy.


Tại sao anh lại đi theo tôi?




Tôi bối rối nhìn cậu ấy, và lại nhìn xuống chân mình. Tôi thấy mình thật ngốc nghếch, cư xử như một kẻ khờ khạo. Tôi không thể thốt nên lời dù mới trước đây vài giây thôi, tôi còn muốn hỏi tên của cậu ấy.



Tôi đã thấy anh ở quán rượu khi nãy. Anh thích nghe tôi hát phải không?




Tôi rụt rè gật đầu. Dường như mọi hành động suy nghĩ của tôi đều bị cậu ấy soi thấu.

Cậu ấy không nói gì mà chỉ cười. Giọng cười giòn tan và sảng khoái. Đôi mắt cậu ấy hấp háy dưới mái tóc loà xoà màu nâu sáng.


Tên cậu là gì?


Tôi bất ngờ bởi chính giọng nói của mình. Là tôi sao? Tôi vừa hỏi cậu ấy đó sao?


Park Jung Min.

Cậu ấy quay sang nhìn tôi và lại cười. Cậu ấy, à không Jung Min, thật đặc biệt. Lúc nào cậu ấy cũng thật đẹp. Một sự cuốn hút mê hồn.








Tôi thôi không đi theo cậu ấy nữa, vì tôi đã bị phát hiện mất rồi, và cũng vì tôi đã biết được tên của cậu ấy. Park Jung Min, cái tên thật đẹp. Tôi cứ vừa đi, vừa lẩm nhẩm cái tên ấy cho đến khi dừng lại trước cửa nhà mình. Ngày mai, nhất định tôi sẽ tới đó lần nữa, để gặp lại Jung Min, nhất định là như vậy…


~End~

[Oneshot] Promises

Title Promises
Authour Rim aka Park Eun Rim
Pairing HyunMin
Disclaime Vẫn là như thế, HM thuộc về nhau, hêm phởi của mình
Catergory Romance
Rating K
Note Fic viết trong thời gian rất ngắn, khi mà người viết đang cảm thấy hết sức chênh vênh và tâm trạng khá bất ổn.



PROMISES








Mai nhé, chắc chắn là phải mai đấy. Nhớ đấy.



Cứ mỗi lần anh hứa, là một lần cậu thất vọng.

Anh hứa đấy, nhưng rồi anh lại quên ngay. Giống như một thứ gì đó vô vị chẳng đáng quan tâm tạt ngang qua đầu anh trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng biến mất ngay sau một cái chớp mắt vậy.


Anh đã hứa với cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng rồi anh đều quên hết. Cậu không muốn nói là anh thất hứa. Vì anh đâu có cố ý không làm nó, anh chỉ không nhớ rằng mình đã từng hứa thôi. Vậy thì đâu thể coi là thất hứa được.


Cậu có thể nhắc anh, có thể nói khéo với anh hay thậm chí là vòi vĩnh hay đòi hỏi anh làm cái điều mà cậu muốn. Nhưng cậu không làm thế, đó không phải tính cách của cậu, không phải cách mà cậu cư xử ra ngoài, không phải là con người cậu. Cậu – hoàn toàn khác.




Người ta nói khi yêu, người ta sẽ được cưng chiều, được làm nũng, được vòi những thứ mình thích với người yêu. Nhưng nó trái ngược với những gì mà cậu đang trải qua, với cái mà cậu gọi là tình yêu.





Anh luôn luôn là người chủ động, trong mọi thứ. Nếu anh muốn, anh có quyền cầm tay, vuốt tóc hay thậm chí cấu véo cậu; khi anh muốn anh có quyền ôm hôn hay ghì chặt cậu; khi anh muốn…tất cả những gì anh muốn anh đều làm được. Nhưng anh không bao giờ cho cậu cái quyền đó.


Dù cậu muốn, cậu không thể chạm vào người anh; dù cậu muốn, cậu không thể ngắm nhìn anh; dù cậu muốn, cậu không thể đưa hai tay ôm lấy đôi má anh; dù cậu muốn…tất cả những gì cậu muốn, cậu không bao giờ có thể chủ động làm được, khi anh không muốn.



Mọi người nhìn vào sẽ nói anh và cậu đang yêu, đang hạnh phúc lắm. Nhưng trong tình yêu đó, cậu gần như là nô lệ còn anh là ông chủ. Cậu sẽ chẳng thể làm gì nếu không được sự cho phép của anh.










Và lần này, lại là một lời hứa từ anh.

Cậu, dù thất vọng nhiều lần, nhưng vẫn không thể không sung sướng khi nhận nó. Biết đâu, ngày mai anh ấy sẽ không quên nữa mà sẽ làm mọi thứ khiến cậu hạnh phúc, biết đâu đấy.




























Một ngày trôi qua trong yên lặng, chiếc điện thoại chẳng hề rung lên lấy một lần. Cậu thẫn thờ nhìn ra cửa sổ mở hướng ra ngoài phố, nơi mà đầy ắp những cặp đôi đang tình tứ đi dạo, những âm thanh náo nhiệt và những ánh đèn sáng lấp lánh. Riêng cậu, chỉ trong một căn phòng tối, với bốn bức tường ảm đạm xung quanh. Hôm nay, anh lại thất hứa nữa rồi.






Cậu tự nhấn chìm mình trong tiếng nhạc ầm ĩ đến chói tai, cố lấy thứ âm thanh khủng khiếp đó lấp đầy sự trống trải trong lòng. Cậu không khóc, nhưng mắt ầng ậc nước chỉ trực trào ra, cổ họng nghẹn lại làm cậu không thể cất nên lời. Đâu phải đây mới là lần đầu, tại sao cậu lại thấy suy sụp đến mức này? Liệu có nên … chia tay?
















Màn hình điện thoại đột nhiên bật sáng, anh đang gọi….
Cậu chộp lấy nó, luống cuống nhấn nút Nhận như sợ nếu cậu chậm một chút, cậu sẽ để lỡ anh…


Em xuống dưới nhà đi, anh đang ở dưới này.






Anh chìa ra trước mặt cậu một chiếc túi giấy màu xám bạc

Cái gì đây?

Em cứ cầm lấy đi.





Cậu mở chiếc túi, bên trong có một số thứ : một hộp kem sôcôla gói riêng một túi, một đôi tất xỏ ngòn màu ghi còn nguyên mác, một cuốn sách về kinh doanh, và một số thứ khác nữa.

Cái gì vậy?
Những thứ anh muốn mua cho em… Anh xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa đúng ngày với em. Nhưng hôm nay anh đã giữ được nó, đúng không, dù hơi muộn một chút. Và anh cũng đền bù những lúc em phải chờ đợi mỏi mòn vì anh…




Cậu quàng tay qua cổ kéo anh xuóng sát mặt mình và thì thầm rất khẽ

Em yêu anh

Lần đầu tiên cậu chủ động ôm anh, lần đầu tiên cậu chủ động nói lời yêu anh, lần đầu tiên cậu chủ động hôn anh. Và đêm nay, lần đầu tiên cậu chủ động làm được những gì cậu muốn mà không cần biết anh có muốn hay không…

~End~
Tối nay mình bị buồn, và mình bị thèm fic. Thế nên mình mới viết cái này. Chắc là không hay đâu

[Oneshot] My darling

Title My darling
Authour Rim aka Park Eun Rim
Pairing Duy nhất chỉ HyunMin
Disclaime Vẫn là như thế, HM thuộc về nhau, hêm phởi của mình
Catergory Romance
Rating K




MY DARLING










Cảm ơn các bạn đã theo dõi chương trình này. Hãy tiếp tục đón xem nó và đừng quên ủng hộ cho chúng tôi nhé!






Tôi với tay lấy chiếc điều khiển TV và nhấn nút tắt. Dạo này truyền hình đưa tin về chúng tôi nhiều thật. Cả năm người, ai cũng đã có kế hoạch riêng hết rồi, tất cả đều bận rộn với những lịch trình dày đặc. Nếu như là trước đây, chúng tôi chỉ có một lịch duy nhất và có thể chia nhau ra mỗi người tham gia một chút. Còn bây giờ, không ai còn có thể đỡ hộ công việc giùm người kia nữa, khối lượng công việc mà chúng tôi phải làm dường như tăng lên gấp năm lần vậy.




Tôi uể oải đứng dậy bước ra phía trước cửa sổ. Ánh nắng của ngày sắp tàn vàng úa, trải thứ màu ảm đạm đó lên toàn thành phố. Tôi chăm chú nhìn vầng mặt trời màu đỏ cam tròn xoe đang từ từ khuất sau những toà nhà cao tầng phía tây. Mặt trời ấy, lặn rồi lại mọc. Nhưng chúng tôi, liệu còn có thể trở lại được như xưa?






Từ lúc tách ra tới giờ, tôi chưa hề liên lạc với em lấy một lần. Tôi bận bịu với lịch quay kín mít cả ngày lần đêm; còn em cũng chẳng hề thảnh thơi, em tất bật với những buổi họp báo, phỏng vấn giữa ba nước Hàn, Nhật và Đài, những buổi luyện giọng và luyện thể lực. Nhưng đó chỉ là cái cớ. Nguyên nhân, là do tôi sợ…





Tôi sợ nghe thấy giọng nói của em. Giọng nói trầm ấm ấy đã luôn ngọt ngào bên tôi suốt bao nhiêu năm. Liệu tôi có đủ can đảm để tiếp tục lịch quay nhàm chán này khi nghe thấy tiếng em gọi tôi?

Tôi cũng sợ nhìn thấy gương mặt em. Em bên tôi luôn luôn cười và nói. Có em mà cuộc sống của tôi trở nên vui vẻ và không khi nào buồn chán. Liệu tôi có thể đứng yên ở đây với những con người chỉ gặp lần đầu khi nhìn thấy em không?





Nhưng tôi cũng cảm thấy buồn và thất vọng khi mấy tháng qua em chẳng hề liên lạc với tôi. Em bận tới mức không có thời gian gọi cho tôi sao? Hay em đã có ai bên cạnh khiến em quên tôi mất rồi? Cứ nghĩ vậy là tôi lại muốn chạy ngay tới bên em.





Những suy nghĩ tình cảm khác nhau cứ đan xen lẫn lộn trong đầu khiến tôi không tài nào chợp mắt. Bây giờ đã là ba giờ sáng, tôi xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thấp thỏm.


Hyung, ngày mai Jung Min cũng tới Seoul Fashion Show…



Tin nhắn của Hyung Jun làm tôi bừng tỉnh. Phải rồi, ngày mai tôi sẽ có cơ hội gặp em. Dù tôi đi cùng công ty tôi, em đi với nhân viên của em, nhưng chúng ta vẫn có thể gặp được nhau, như một cuộc gặp mặt bất ngờ không hẹn trước. Quanh quẩn với những suy nghĩ đó trong đầu, tôi lại càng trằn trọc thao thức…

















Ngồi sát cạnh sàn catwalk , tôi cố gắng tìm kiếm em trong đám đông hỗn độn xung quanh. Một người quan tâm đến thời trang như em, chắc chắn sẽ chọn chỗ kế bên sàn catwalk như tôi. Và tôi cứ nhìn mãi vào hàng người hai bên sàn diễn, mong nhìn thấy em dù chỉ trong chốc lát.








Buổi trình diễn đã gần kết thúc, em vẫn không hề xuất hiện. Sự hồi hộp mong chờ của tôi dần trở thành nỗi thất vọng chán chường. Em đang ở đâu?




Hai nhân viên đứng hai bên lối đi liên tục cúi chào những khách mời đang tấp nập đi ra đi vào. Tôi thẫn thờ nhìn ra cửa, đã tới lúc phải ra về.
Một đoàn khách mời theo lỗi cổng tiến vào trong. Tôi ngơ ngác nhìn quanh, buổi diễn đã kết thúc rồi cơ mà. Tại sao giờ này vẫn có người đến?



Show sáng nay chia hai đợt vì lượng khách mời khá đông.


Tôi quay sang nhìn chị nhân viên bên cạnh

Hai đợt?

Phải, nửa tiếng nữa sẽ tiếp tục đợt hai.

Vậy sao chúng ta không đi vào đợt hai mà lại đi vào đợt một?

Sau 10 giờ cậu có lịch khác mà, cậu không nhớ sao?




Tôi bàng hoàng cả người. Vậy thì rất có thể là em...
Tôi chợt sững lại ngay phí trước cổng vào. Đó… đó có phải là em? Em của tôi, giờ em như thế này sao?



Jung Min tươi cười bước vào sảnh họp báo trước khi vào phòng trình diễn. Vẫn ánh mắt lấp lánh ấy, vẫn nụ cười tươi rói ấy. Nhưng… em gầy quá, đen đi nữa, cách ăn mặc và trang điểm ấy chẳng hề hợp với em. Em bận rộn đến mức quên cả bản thân mình thế sao? Một Jung Min luôn tự tin rằng mình là trung tâm của mọi thứ đâu rồi? Sao chỉ sau vài tháng không gặp, em đã trở thành thế này?




Tôi đứng chôn chân tại chỗ nhìn em không chớp mắt. Cả người tôi gần như bất động, tôi muốn gọi em mà không thốt nên lời. Em của tôi…


Này, cậu đi nhanh lên cho người khác còn đi chứ.

À vâng, em xin lỗi.






Và vào cái lúc lộn xộn đó, em quay về phía tôi. Và ngay lập tức nụ cười trên môi em vụt tắt. Ánh mắt em nhìn tôi lúc đó, tôi không biết diễn tả như thế nào nữa. Nhưng tôi biết, em đang giận tôi lắm.


Tôi định đưa tay về phía em nhưng em đã vội vã quay mặt đi, tiếp tục nở nụ cười và giơ tay vẫy fan, như chưa hề nhìn thấy tôi vậy.


Đi thôi Hyun Joong, cậu sẽ trễ giờ mất.

Dạ…




Tôi theo đoàn ra xe ô tô đang chờ sẵn bên ngoài. Vào cái lúc tôi bị cuốn đi như thế, tôi không hề hay biết rằng, có người cứ đứng nhìn theo tôi cho đến khi chiếc xe xa dần rồi khuất hẳn…


~End~ 

[Oneshot] Love is ownership

Love is ownership


Title Love is ownership
Authour Rim aka Park Eun Rim
Pairing HyunMin
Disclaime Họ không thuộc về tôi, họ thuộc về nhau
Catergoy / Gener Ya & maybe dead
Rating M
Note Fic này có vẻ hơi rợn người một tí, mình thử viết fic theo phong cách này xem nó ra sao, so với kiểu Romance thường dùng, các bạn thích loại nào hơn





Tóc!
Một tiếng rơi rất nhẹ lên mặt nước làm nó gợn lên chút ít.
Một cái chạm khẽ trên làn da trần đang ngập chìm trong nước.
Một nụ hôn phớt trên khuôn mặt đã trắng bệch.
Một bông hoa hồng thả rơi lập lờ trên mặt nước.




“Em sẽ mãi mãi chỉ thuộc về tôi”














- Sao em cứ dễ dãi như vậy? – Anh nổi nóng – Em để cho ai cũng có thể chạm vào mình vậy sao?

- Đâu có gì quá nghiêm trọng đâu nào - Cậu cầm một ly rượu vang đỏ, duỗi dài người ngả ngốn trên giường, chiếc áo ngủ không cài hai nút trên làm cổ áo trễ hẳn sang để lộ ra một bên vai trần - Họ chỉ có thể chạm vào, chứ đâu thể làm gì hơn được.

- Nhưng anh không thích.

- Anh ghen sao - Cậu khẽ nhích vai, làm chiếc áo lại càng tuột sâu xuống – Anh định làm gì nào?

- Em đừng thách thức anh – Anh tiến lại sát giường cậu nằm, ánh mắt rực lên.
- Em cứ thế thì sao? - Cậu nâng cằm lên nhìn anh, giọng đầy khiêu khích.


Anh không nói thêm lời nào nữa, và vẫn với ánh mắt hừng hực ấy, anh lao đến cậu một cách thô bạo. Anh vùi mặt vào ngực cậu, đè nghiến lên vùng cổ những vết hằn đỏ rực của sự ham muốn tột cùng. Tay anh rờ rẫn trên đôi chân đang quặp chặt lấy thân mình và cứ thế lướt dần lên trên. Đôi tay vẫn ghì chặt lấy lưng anh, cậu rên lên những tiếng đầy kích thích làm anh càng xông tới cuồng nhiệt hơn.


- Á, đồ thô lỗ….

- Anh đã nói…Đừng có thách thức anh mà…

- Em cứ thế đấy

- Thôi được…Vậy em cứ làm những gì em muốn đi…Rồi khi trở về, anh sẽ trừng phạt em… Như thế này…


AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA AAAAAAAA










Cậu với tay lấy lọ nước hoa trên bàn, xức một chút lên cổ tay rồi cúi xuống giường:
- Em đi đây

- Lại đi nữa sao? – Anh quơ tay nắm chặt lấy cổ tay cậu – Em muốn bị phạt nữa hả?

- Anh cứ tiếp tục hình phạt đó, khi anh vẫn còn có sức - Cậu cười, rồi hôn lên bờ môi anh đang cong lên giận dỗi – Đêm nay em sẽ về muộn đấy.



























- Tôi không ngờ cậu cũng chấp nhận tới buổi lễ khai trương của tôi thế này đâu. Tôi cứ nghĩ cậu rất bận rộn với lịch diễn của mình cơ đấy. - Một người đàn ông tươi cười ra chào ngay khi cậu vừa đặt chân vào sảnh.

- Dù bận tôi cũng phải dành thời gian tới đây chứ - Cậu nghiêng đầu cười một cách lịch sự - Biết đâu sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.

- Cảm ơn cậu rất nhiều.- Người đàn ông đưa cho cậu một ly rượu lấy trên khay của một người phục vụ - Cạn ly chứ?

Cậu nhã nhặn đưa tay đón lấy, mỉm cười nhấp một ngụm nhỏ rồi tiến sâu vào trong.

















- Cậu chờ mình lâu chưa?

- Cũng chưa lâu lắm - Một chàng trai trẻ chạc tuổi cậu ngồi chờ sẵn trên chiếc trường kỷ cuối phòng - Cậu uống gì nhé?

- Gì đó nhẹ thôi.

- OK!













Xoảng!

Cả chiếc khay trên tay người phục vụ lật úp, xoay tròn trên sàn thành những tiếng lanh canh đều đều. Hai ly rượu trên khay cũng theo đó mà rơi xuống vỡ thành những mảnh sắc lẹm, và cũng đầy hai ly chất lỏng đó đổ lên bộ vest hào nhoáng mà cậu đang mặc, khiến nó đổi màu và nồng nặc mùi rượu.

- Ya! Làm ăn cái kiểu gì vậy?

- Xin lỗi ngài ạ. Tôi thực sự xin lỗi. Tôi sẽ …

- Hừm, thật là xui xẻo.

- Thôi cậu bình tĩnh đi – Anh bạn của cậu lên tiếng - Lấy tạm bộ của mình dùng đỡ vậy, ở trong phòng mình ấy.

- Ừ được rồi.













Cậu lấy tạm một bộ trong tủ quần áo của người bạn rồi vào nhà tắm. Hai ly rượu đổ cả lên người khiến cả chiếc áo sơ mi trắng bên trong cũng thấm ướt chuyển thành màu đỏ hồng và dính bết vào da. Cậu khó chịu cởi lần lượt từng thứ, nhăn nhó nhìn vết lem trên bộ trang phục đắt tiền của mình và không thôi xuýt xoa xót của.

Với tay mở vòi hoa sen, cậu đứng để nước xối ào ào trên bộ ngực trần, rửa trôi đi thứ chất lỏng dính dớp ám mùi kia khỏi cơ thể, và cũng cuốn đi cả mùi nước hoa cậu vừa xức lên lúc tối.

- Ngày gì thế không biết.

- Ngày chúng ta gặp nhau.


Một giọng nói lạ hoắc vang lên từ phía sau, cậu quay ra và ngay lập tức bắt gặp người đàn ông cậu gặp ở sảnh khi nãy. Ông ta đứng ngay đó, cách cậu chỉ hai bước chân, và phía sau ông ta, cánh cửa nhà tắm mở toang như chưa hề được khoá. Đôi mắt ông ta rực lên sự thèm khát, và khoé miệng rung lên như muốn lao tới cắn xé cơ thể cậu ngay lúc này.


- Ông làm gì ở đây vậy? Mau ra ngay!

- Cậu quá đẹp - Hắn xuýt xoa trong miệng - Cậu sẽ làm người mẫu cho tôi chứ? - Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cơ thể lộ liệu của cậu, vừa nói vừa tiến sát lại gần.

- Tôi nói ông đi ra cơ mà!

- Đừng phũ phàng như vậy chứ - Hắn vẫn tiếp tục sấn đến, hai bàn tay xoa xoa vào nhau - Ở với tôi cậu sẽ được sung sướng.


Hắn với tay ra định chạm vào người cậu, nhưng khi những ngón tay thô kệch ấy vừa mới đưa ra, cả thân thể nặng trịch kia lập tức đổ sụp xuống sau một tiếng “bốp” dữ dội.

- Anh…

Không để cậu nói thêm tiếng nào, anh cởi chiếc áo khoác trên người mình trùm lên cậu và nhanh chóng bế thốc cậu ra cửa sau.

- Không được ở lại đây thêm một giây nào nữa.














Anh thả cậu vào bồn tắm, vặn nước thật lớn. Và khi nước cứ ngày một dâng cao lên, anh lại đè nghiến lên ngực và cổ cậu những vết hằn đỏ rực của sự chiếm hữu. Cả cơ thể cậu bị anh kìm chặt dưới đáy bồn không thể cử động được. Và những nụ hôn dài và sâu như khiến cậu muốn ngạt thở

- Cho….em….ra….

- Em đáng bị trừng phạt như thế

- Khó thở…em khó…thở quá…rồi

- Từ giờ trở đi, anh sẽ không cho phép bất kì kẻ nào chạm vào em nữa




Anh đè môi cậu xuống, nụ hôn lần cuối thật dài và thật sâu. Nước trong bồn đã dâng cao, nhấn chìm cơ thể cậu trong đó. Và làn nước cũng đã bao trùm lấy cả cơ thể anh, tràn ra ngoài thành những dòng xối xả. Cậu cố vùng vậy nhưng không thể thoát nổi, khi mà đôi môi và cả cơ thể kia đã bị anh chiếm trọn. Những tiếng òng ọc liên tiếp phát ra theo những bong bóng nước nổi đầy trên bề mặt. Anh ngồi thẳng người lên, hất mái tóc ướt sũng ra sau, và bên dưới anh, cơ thể trần trụi kia đã hoàn toàn không còn phản ứng gì nữa.


Anh đứng dậy bước ra ngoài, không quên khoá vòi nước lại. Những giọt nước cuối cùng còn sót lại trong ống cứ thế nhỏ thành từng giọt xuống bồn.




Tóc!
Một tiếng rơi rất nhẹ lên mặt nước làm nó gợn lên chút ít.
Một cái chạm khẽ trên làn da trần đang ngập chìm trong nước.
Một nụ hôn phớt trên khuôn mặt đã trắng bệch.
Một bông hoa hồng thả rơi lập lờ trên mặt nước.




"Em sẽ mãi mãi chỉ thuộc về tôi"








Jung Min ngồi co chân trên ghế, mắt vẫn nhìn màn hình tivi không chớp, trong khi hai bàn tay nắm chặt lấy gấu áo người ngồi bên cạnh.

- Hyun Joong à, phim ghê quá!

- Ừ, ghê thật đấy. Em sợ chứ?

- Sợ thật đấy! Mà hết phim rồi, em đi tắm đấy, nãy giờ toát hết mồ hôi rồi.

- Chờ anh một chút, anh sẽ tắm cùng với em…


~End~

Open ending nha các bạn, hãy đoán xem hai bạn ấy sẽ làm gì tiếp theo

[Oneshot] Love in the rain

Love in the rain





Title Love in the rain
Authour Rim aka Park Eun Rim
Pairing HyunMin
Disclaime HM là của nhau, không phải của mình
Summary Tình yêu gắn liền với những cơn mưa
Catergoy / Gener Romance
Rating 12+
Note Dạo này mình bị bấn HM quá độ, mọi người thông cảm






Keng!

Tiếng hai chiếc ly thuỷ tinh chạm vào nhau phát ra những tiếng lanh canh. Jung Min nhấp một ngụm nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt chiếc ly sóng sánh thứ nước màu đỏ thẫm xuống bàn.

- Chúc mừng cậu! - Một giọng ồm ồm cất lên từ phía bên kia bàn, phả ra hơi rượu nồng nặc – Thành công đầu tiên như thật là đáng ngưỡng mộ. Hi vọng chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác với nhau hơn.

Nói dứt lời, người đàn ông to béo ấy lại nhấc chiếc ly lên, đổ tuột phần còn lại trong ly vào cổ họng.

- Cảm ơn ông. Tôi còn phải cố gắng nhiều.

Jung Min mỉm cười khi nói một cách nhã nhặn, lịch sự nhấp một ngụm nhỏ từ chiếc ly gần như còn đầy nguyên, ánh mắt đượm buồn…


Anh không chức mừng cậu khi cậu vui mừng thông báo với anh rằng cậu vừa có một công việc mới. Anh không an ủi động viên khi cậu nói cậu mệt mỏi với công việc hiện tại. Anh không động viên cậu khi cậu nói cậu gần như đã kiệt sức và muốn bỏ cuộc. Anh cũng không thể hiện thái độ gì khi cậu sung sướng báo cho anh biết cậu vừa giành được giải thưởng lớn… Anh thật vô tâm đến thế sao?





Rè…rè…rè…
Chiếc điện thoại di động khẽ rung lên, số của anh.
- A lô.
- Anh đây…
Và một sự yên lặng kéo dài. Anh yên lặng để chờ cậu nói, còn cậu im lặng vì không biết nói gì với anh lúc này…

- Ai gọi cho cậu vậy, Jung Min? - Người đàn ông to béo ngồi đói diện cất giộng ồm ồm hỏi khi thấy cậu cầm điện thoại mà không nói gì.
- À…là…
- Có người ở cạnh em à? – Anh hỏi, khi nghe thấy tiếng một người đàn ông vẳng vào trong máy điện thoại.
- Vâng. - Cậu ngập ngừng.
- Vậy anh không làm phiền em nữa.


Những tiếng tút tút chán ngắt lilên tục vang lên, cậu từ từ gập chiếc điện thoại lại.

- Ai vậy? - Vẫn cái giọng ồm ồm đó.
- Nhầm máy thôi ạ.















Chiếc ô tô đen bóng lướt đi loang loáng trên con đường thẳng tắp. Bóng của chiếc xe trải ra trên mặt đường, dài rồi lại ngắn, ngắn rồi dài ra, lần lượt đều đặn theo từng cột đèn đường.


- Cho tôi xuống đây được rồi ạ.
- Tôi sẽ đưa cậu về tận cổng, đừng ngại. - Người đàn ông ngồi ở ghế trước trả lời.
- Dạ không, tôi muốn đi bộ một đoạn…trước khi về nhà thôi mà.
- Thôi được, nếu cậu muốn vậy.







Chiếc xe dừng lại trong vài giây rồi lại lướt đi, bóng đen loang loáng trên đường. Cậu chậm rãi thả bước trên con đường nhỏ, tiếng chân bước lạo xạo, bóng cậu nằm nghiêng trên mặt đường, dài và mảnh khảnh.

Anh đứng ở cổng chờ cậu từ cách đây hơn 1 giờ đồng hồ. Một bữa tiếc chúc mừng cho thành công đầu tiên của cậu, chỉ có 2 người thôi sao? Anh đã suy nghĩ mãi từ lúc gọi điện cho cậu đến giờ. Một bữa tiệc chỉ có hai người. Anh cười. Cười một cách vô vị. Cười vì anh chẳng thể làm gì khác hơn. Nếu đúng như anh nghĩ thì chắc gì cậu đã về nhà tối nay. Vậy mà anh vẫn đứng chờ cậu, chờ một cách tự nguyện, chờ trong yên lặng…








Cái bóng dài càng lúc càng gần lại, anh nhận ra cậu từ cái bóng trước khi nhìn thấy người. Sớm hơn anh nghĩ, tức là mọi chuyện diễn ra trước đó với cậu không như những gì anh đã tưởng tượng. Anh mừng vì điều đó. Còn khoảng trăm bước nữa, cậu sẽ đứng trước mặt anh…










Nhưng cái bóng kia không hề nhúc nhích, một cái bóng bất động giữa đêm khuya. Anh nhắm mắt chờ đợi, còn gì nữa mà cậu không đi tiếp, có cái gì ngăn bước chân cậu về nhà của chính mình?


Và rồi mưa. Từng hạt từng hạt rơi thành tiếng gõ đồm độp trên mái nhà. Những âm thanh ấy càng lúc càng nhanh hơn, mặt đường loang lổ những vệt đen vệt trắng lẫn lộn, và dần dần những vệt trắng ấy cũng chuyển thành đen khi mà cơn mưa đổ xuống dồn dập. Nhưng cái bóng ấy vẫn đứng yên không di chuyển một phân một tấc nào.






Anh lo lắng nhìn ra ngoài, cậu sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra với cậu ngày hôm nay khiến cho cậu phải tự hành hạ thân xác mình như thế?

Một cái bóng dài khác với một hình trón lớn ở phía trên đang di chuyển rất nhanh dưới làn mưa dày đặc. Tiếng đế giày đạp nước nhèm nhẹp, nước bắn lên tung toé sau mỗi bước chân. Chiếc ô hứng mưa cũng kêu lộp độp, người và ô nhấp nhô đều đều trong làn mưa trắng.







Cậu đứng yên nhìn mưa đột ngột ập xuống. Mưa khi bầu trời rất trong và cao ư? Mưa khi bầu trời đêm đầy sao và trăng vẫn sáng ư? Cậu cứ đứng lặng người nhìn từng hạt mưa thấm ướt cơ thể mình, từng chút một. Mưa thấm ướt quần áo và tóc cậu, đến khi không thể thấm thêm được nữa, nhỏ thành từng giọt rơi tí tách xuống mặt đường đã sũng nước. Quần áo bám chặt vào người cậu, lạnh buốt. Khuôn mặt phơi dưới mưa đã trôi hết lớp trang điểm mới được trát lên lúc tối. Đôi mắt cậu lơ đãng nhìn tấm màn mưa trắng xoá dày đặc bao quanh. Buồn, buồn thấu tim gan, buồn hơn bao giờ hết.











- Em đang làm gì vậy? Em có thể sẽ bị ốm đấy.
Anh đã đến bên cậu lúc nào cậu không biết. Anh lo cho cậu thế nào cậu biết không? Anh đã đứng đợi cậu lâu thế nào cậu biết không? Sao cậu lại tự hành hạ mình như vậy.



Chiếc ô đã chắn mất tầm nhìn của cậu, ngăn ánh mắt ấy không hướng một cách vô vọng ra ngoài mưa nữa. Nhưng nó không ngăn cho cậu khỏi ướt, vì cả người cậu giờ đã sũng nước cả rồi.



- Em không sao. Vừa rồi anh gọi em có việc gì?
- Anh chỉ muồn biết xem em có ở một mình hay không thôi?
- Chỉ thế thôi sao?
- Ừ...

Ánh mắt cậu nhìn anh mơ màng, vô vọng đến phát sợ. Anh giật mình khi chạm phải anh mắt ấy. Tại sao…?
Cậu chậm rãi bước, ra khỏi bóng chiếc ô mà anh vừa đưa ra, để lại nhận lấy những làn nước dồn dập không thương xót xuống thân thể gày gò mảnh khảnh của mình.



Anh níu tay cậu lại, lòng anh xót xa.

- Em không cần.

Cậu vẫn lầm lũi bước. Nhìn dáng cậu bước đi trong mưa thật vô vọng làm sao. Anh thấy nghẹn ngào trong lòng, và cảm thấy bất lực…







Chiếc ô nằm lăn lóc ven đường, anh ôm chầm lấy cậu, vội vàng cuống quýt như thể nếu chậm tay, cậu có thể biến mất vậy. Cậu không chống cự, cứ để buông xuôi mọi thứ như thể hiển nhiên nó là như vậy. Anh hôn cậu, vội vã trong làn mưa. Những cái hôn dài và sâu như muốn hút hết hơi thở của cậu. Những cái ôm ghì mạnh bạo như bóp nghẹt lồng ngực cậu. Cậu vẫn không chống cự, chỉ lặng lẽ khóc. Nước mắt hoà lẫn với nước mưa chảy xuống môi mặn đắng mà cả cậu và anh đều cảm thấy. Cậu bấu lấy vai, lấy cổ anh, những cái hôn vội vàng mà quấn quýt. Cậu ép sát vào ngực anh, cậu thấy lồng ngực anh phập phồng, và cậu thấy tim anh đập rộn rã… Cơn mưa mỗi lúc một to, còn cậu và anh lại càng quấn quýt lấy nhau…



End