Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

[Oneshot] Summer dream

Title: Summer dream
Author: huyentrangki (Móm) + Rim (Park Eun Rim)
Pairing: HyunMin aka Kim Hyun Joong x Park Jung Min
Rating: T
Category: General
Note: Ý tưởng của huyentrangki, chuyển thể thành văn bởi Rim ;)) Fic kỷ niệm ngày HM cùng ở Đài Loan :x




SUMMER DREAM




Đài Bắc những ngày tháng Bảy nắng và nóng gay gắt. Sáu rưỡi sáng, nắng rọi thẳng vào ô cửa sổ lớn bằng kính của căn phòng khách sạn tầng 15. Sức nóng ngay lập tức phả xuống hầm hập. Mặc dù lịch quay bắt đầu lúc 8 rưỡi, tôi không thể nào ngủ tiếp nên đành ra khỏi giường đi lại loanh quanh.



Thành phố Đài Bắc sầm uất và tấp nập, từ sáng sớm đến đêm khuya, đặc biệt về đêm lại càng náo nhiệt, dường như hoàn toàn biến đổi thành một diện mạo khác. Nhiều lúc, tôi cũng một được một lần thử hoà vào sự đông đúc nhộn nhịp đó, nhưng vì lịch làm việc kín đặc, thời gian nghỉ ngơi còn hiếm, tôi thực sự không có cơ hội để có thể đi chơi.


Woo Young hyung đã tỉnh giấc, trông anh ấy còn mệt mỏi hơn cả tôi. Cũng phải, vì anh ấy luôn luôn phải để mắt đến tôi không rời một phút. Cho dù tôi chẳng còn là một đứa trẻ lên ba đụng đâu phá đấy, nhưng tôi biết, để trông chừng và chăm lo cho tôi, anh ấy tốn không ít công sức.


Jung Min à, vào chuẩn bị thôi. Sắp tới giờ rồi.


Công việc ở Đài Loan của tôi không nhiều. HIện tôi tôi chỉ đang tập trung quay cho bộ phim Đài Loan đầu tay của mình. Mỗi ngày lịch làm việc đều bắt đầu từ 8 giờ 30 phút sáng đến 2 giờ đêm. Trong ngày sẽ có thời gian nghỉ ngơi ăn uống và lấy lại sức. Tôi đã quen với việc này nên điều đó cũng chẳng thành vấn đề.


Bộ phim cũng quay được một phần tương đối. Tôi và nữ diễn viên chính đã có nhưng cảnh khá thân mật, và chúng tôi cũng thoải mái với nhau hơn, không còn quá giữ ý như trước. Bộ phim này, tôi đặt vào nó rất nhiều tâm huyết, bởi vậy tôi mong nó sẽ thật thành công.



***




Tháng thứ hai tại Đài Bắc, thời tiết vẫn chẳng dễ chịu hơn là bao, nắng nóng, oi bức và ngột ngạt.

Này Jung Min, nước của cậu!

Tôi ngẩng lên cầm chai nước mát lạnh trên tay Woo Young hyung, rồi lại chúi mũi vào tập kịch bản dày cộp trước mặt. Ngày mai, tôi sẽ có cảnh hôn đầu tiên với nữ chính nên tôi cần phải nghiên cứu kỹ kịch bản. Mặc dù, bộ phim nào tôi đóng cũng có cảnh này, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi hồi hộp và lo lắng. VÌ đây là một cảnh khó và nhạy cảm, đòi hỏi cả kỹ thuật, diễn xuất và cảm xúc. Tôi muốn hoàn thành tốt cảnh này trong một lần quay duy nhất, nếu NG nhiều, diễn viên sẽ rất ngượng. Hơn nữa,…

Jung Min, ngày mai bạn trai cậu sẽ tới Đài Bắc đấy!

Bạn trai nào chứ? Anh nói gì thế?

Tôi ngẩng lên nhìn Woo Young hyung, nhưng trông anh ấy không có vẻ gì là đang nói đùa cả. Anh ấy dán mắt vào màn hình laptop, và thông báo cho tôi một tin bất ngờ

Hyun Joong ấy, ngày mai sẽ có mặt ở Đài Loan.

Gì…. Gì cơ?

Cậu ấy đi quảng bá cho sản phẩm The Face Shop. Mỗi nước sẽ dừng chân khoảng hai ngày để…

Không để anh ấy nói hết câu, tôi giật lấy chiếc mấy tính, đọc đọc đại lại đoạn tin đó để đảm bảo rằng mình không nghe lầm. Hyun Joong, anh ấy sẽ tới Đài Bắc thật. Nhưng… tôi vui mừng gì chứ? Cho dù chúng tôi có đứng trên cùng một vùng đất, tôi cũng lấy đâu ra cơ hội gặp anh ấy. Cả hai chúng tôi đều bận rộn kia mà.


Khi tôi đưa trả anh quản lý chiếc laptop, tôi hình như có thấy anh ấy cười. Khoé miệng anh ấy khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Tôi không hiểu vì sao anh ấy cười, tôi cũng không hỏi, nhưng nụ cười ấy rất mơ hồ và đầy ẩn ý.


Quay lại với tập kịch bản, tôi lại tiếp tục đọc đi đọc lại những đoạn thoại của mình. Tôi không nhớ mình đã đọc nó tất cả bao nhiêu lần rồi, nhưng không hiểu sao tôi không thể nhớ nổi lấy một câu hoàn chỉnh. Những dòng chữ cứ như đang nhảy múa trước mắt tôi trong khi tôi nhìn vào tập giấy như nhìn bức vách. Trong đầu tôi bây giờ chỉ hiện lên những dòng tin tôi đọc ban nãy, và những suy nghĩ về anh cứ liên tiếp kéo đến mà tôi chẳng thế nào kiểm soát nổi. Những hình ảnh của anh hiện hữu ngay trước mắt tôi, những hình ảnh mà tôi đã rất quen thuộc trong suốt bao nhiêu năm, và cả những hình ảnh mà tôi tự tưởng tượng ra, những hình ảnh tôi tự huyễn hoặc mình khi chúng tôi gặp nhau. Trong suốt cả buổi tối hôm đó, tôi đã gần như phát điên lên, chẳng thể tập trung vào điều gì, cho đến khi Woo Young hyung giật giọng gọi tôi

Jung Min, cậu đang đọc chỗ nào vậy?

Khi ấy tôi mới giật mình nhìn lại, tập kịch bản đã bị gió thổi tung, lật tới tận trang nào mà tôi chẳng hề hay biết.

Hyun Joong, thật ra anh là cái gì chứ, tại sao khi anh không hề ở đây, anh vẫn có thể kiểm soát được tôi?


Cậu mệt rồi, đi nghỉ đi, mai còn dậy sớm.

Vậy được không ạ? Em còn chưa nghiên cứu xong nữa.

Cậu có đọc được chữ nào nãy giờ không? Nếu không thể tập trung được thì đừng cố ép mình. Đi ngủ đi.

Vậy mai anh gọi em dậy sớm nhé.

Ừ, được rồi.








***







Máy quay

Sẵn sàng

Ánh sáng

Sẵn sàng

Take 1

Ready…Action!

….

…..

…….

Cut! Làm lại!..

Jung Min, cậu phải bày tỏ cảm xúc rõ ràng hơn nữa. Trong cậu hời hợt quá.

Máy quay

Sẵn sàng

Ánh sáng

Sẵn sàng

Take 2

Ready…Action!

….

…..

…….

Cut! Làm lại!

Cái nắng dữ dội của một ngày hè vẫn chói chang trên đỉnh đầu. Cảnh quay lại chẳng được như tôi mong muốn. NG không biết bao nhiêu lần, nó khiến tôi thực sự mệt mỏi và chán chường. Bàn tay tôi cầm lấy đôi tay nữ chính đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng mỗi lần tôi nâng cằm cô ấy lên, tôi lại không thể cúi xuống mà hôn cô ấy một cách thoải mái được. Cảm giác trong người tôi lúc ấy rất khó chịu, cảm xúc không có, tôi chẳng tài nào hoá thân vào nhân vật để diễn tả tình cảm một cách chân thực được. Dường như có thứ gì đó chặn tôi lại, ngăn giữa tôi và cô ấy bằng một khoảng cách rất xa. Tôi đã chẳng thể đếm nổi số lần NG nữa, trong khi mồ hôi trên trán tôi bắt đầu vã ra như tắm.


Cậu không sao chứ Jung Min?

Em ổn, em sẽ cố thêm một lần nữa…

Cậu ngồi nghỉ một chút đi, rồi chúng ta sẽ tiếp tục quay.

Cảm ơn.


Tôi chẳng hề để tâm, cứ thế thả người rơi xuống ghế. Bóng râm của cây dù lớn cũng chẳng thể che chắn nối cái nắng nóng mùa hè. Đầu óc tôi quây cuống và đôi mắt thì hoa lên. Tôi ốm ư? Không thể có chuyện đó được, tôi đã thích nghi với thời tiết này trong một tháng rồi kia mà. Vậy thì chắc chắn là do tôi chưa đọc kỹ kịch bản. Tôi chắc chắn là như vậy. Và cứ chắc mẩm như vậy, tôi lại lôi kịch bản ra đọc lại. Nhưng thật đáng chết, càng đọc, cảm xúc nhân vật của tôi lại càng bay biến đi đâu mất, mà thay vào đó là nỗi nhớ anh đến khủng khiếp.

Chết tiệt, anh đang phá tôi phải không Hyun Joong?



Ready…Action!

Nữ chính khẽ siết lấy tay tôi và gật đầu. Cô ấy muốn động viên tôi, vì vậy tôi cần phải cố gắng lần này thật tốt. Cô ấy có lẽ cũng đã mệt mỏi vì những cảnh quay hỏng lắm rồi.

Những ngón tay tôi lướt nhẹ trên khuôn mặt, rồi từ từ nâng cằm cô ấy lên, theo đúng như kịch bản. Tôi cố gắng tập trung hết sức, nhưng khi cô ấy nhắm mắt và lại gần tôi, những gì tôi vừa cố gắng tạo dựng khi nãy lại bay biến đi đâu mất hết. Gương mặt cô ấy ngay đây, nhưng trước mắt tôi lại là vẻ mặt tươi tắn của Hyun Joong lúc trước, khi anh ấy còn ở bên tôi. Mùi nước hoa mà anh thường dùng dường như đang quanh quất đâu đây. Tôi nhớ những lúc anh ấy ngồi sát cạnh tôi, tới mức tôi có thể nghe rõ cả tiếng anh thở thật khẽ. Tôi nhớ những cái ôm thật chặt luôn khiến tôi cảm thấy an tâm. Tôi nhớ những nụ hôn đột ngột không báo trước nhưng mạnh mẽ và lôi cuốn. Tôi nhớ những lúc chúng tôi quấn quýt lấy nhau ấm áp trong khi ngoài trời tuyết rơi trắng xoá…

Hyun Joong, tại sao tôi lại nhớ anh đến cồn cào như thế này chứ?




Cut!

Cậu làm ăn kiểu gì thế Jung Min? Một hai lần thì còn đổ lỗi cho việc cậu chưa quen với diễn viên, với bối cảnh. Nhưng cả mấy chục lần thế này thì quá sức chịu đựng của tôi. Cậu không thể làm một lần thật đàng hoàng hay sao?Đầu óc cậu đang để đi đâu thế hả?

Em xin lỗi. Em sẽ cố gắng lần tới ạ.

Thôi đi. Hôm nay chỉ quay đến đây thôi. Ngày mai sẽ quay lại cảnh này. Tôi cũng mệt với cậu lắm rồi.

Em xin lỗi ạ. Ngày mai em sẽ làm tốt ạ.

….

…..

Cả người tôi gần như không còn chút sức lực nào nữa. Chính bản thân mình, tôi cũng không thể hiểu nổi. Tôi, thực sự đang nhớ Hyun Joong đến thế sao? Chỉ vì vài dòng tin ngắn ngủi đó mà tôi trở nên như thế này hay sao? Tôi nhớ tất cả mọi thứ về anh, trong khi hiện giờ anh như thế nào thì tôi lại chẳng hề hay biết. Nhưng hình như giờ này máy bay đã hạ cánh rồi thì phải.



Tôi nhìn trân trân vào màn hình điện thoại, trên đó là ảnh của tôi. Sau vài giây, đèn màn hình tự tắt, tôi lại bấm bừa một nút nào đó khiến nó lại sáng lên. Nhưng kỳ thực, tôi không hề nhìn vào bưc ảnh nền đó. Chỉ là, tôi đang nhìn cái điện thoại, một cách vô thức.

Cậu đang làm gì thế?

Woo Young hyung đi qua nhìn tôi với con mắt không thể ngạc nhiên hơn được nữa. Trông tôi kỳ quặc đến vậy sao?

À em… chỉ đang… đang ngồi không thôi.

Anh ra ngoài có chút việc, có thể sẽ về muộn. Cậu nhớ đi ngủ sớm và khoá cửa cẩn thận đấy.

Anh đi đâu ạ?

Có chút chuyện. Thôi anh đi đây.

Anh đi cẩn thận.



Tôi khoá cửa ngay sau anh quản lý rời khỏi phòng. Trong phòng giờ chỉ có chiếc điện thoại là vật duy nhất phát sáng.

Hyun Joong, anh đã về tới khách sạn rồi phải không? Anh biết em đang ở Đài Bắc mà đúng không? Anh không phải vô ý mà tới đây đúng không? Anh có biết em bây giờ đang thế nào không?

Anh biết.


Tôi giật mình sửng sốt bởi tiếng nói đó. Cuống cuống bất đèn lên, tôi nhìn khắp xung quanh, nhưng trong phòng chẳng có ai trừ tôi. Có phải vì quá mong nhớ anh mà tôi cứ nghe thấy tiếng nói của anh ở xung quanh?


Tôi quyết định sẽ đi ngủ, chấm dứt cái ngày tệ hại này, chấm dứt chuỗi hoang tưởng của bản thân mình về anh, đầu óc tôi đã căng thẳng suốt cả ngày nay rồi.


My love is scary
Love is scary
I just barely managed leave you now

When I want to go crazy
When I miss you dearly
Closing my eyes, and yearn for our love again

Yearning and yearning again


Tiếng nhạc nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ chập chờn. Trong giấc mơ, dường như tôi nhìn thấy anh, đang đứng giữa một biển người dày đặc, và cách xa tôi tít tắp, tới nỗi tôi không thể nhìn rõ mặt, mà chỉ có thể nhận ra dáng người anh nổi bật giữa vô vàn những người hâm mộ. Anh đứng đó, cười và vẫy tay với họ, nhưng không hề để mắt tới tôi, kẻ đang đứng giữa đám đông như một người hâm mộ cuồng nhiệt của anh chỉ mong được nhìn tận mắt thần tượng. Có lẽ đối với tôi, anh như một thần tượng trong khi với anh, tôi chỉ là một người hâm mộ không hơn không kém?



Bất chợt một cảm giác mềm mại lướt dọc sống lưng như bàn tay ai đó vuốt nhẹ mơn trớn trên da. Tôi choàng tỉnh giấc bởi bàn tay đó ấn chặt vào người. Tôi nhận ra đó không phải trong giấc mơ mà chính là hiện tại. Có ai đó đang ở trên giường cùng tôi lúc này. Đó là ai?


Tôi vùng dậy định hét lên nhưng bàn tay đó ghì mạnh tôi xuống, và đôi môi chưa kịp mấp máy của tôi đã bị khoá chặt, có thứ gì đó sục sạo trong miệng và quấn lấy lưỡi tôi. Tôi cũng nhận thấy sức nặng từ một cơ thể đang ở phía trên mình, nó khiến tôi muốn ngạt thở. Mặc cho tôi vùng vẫy trong vô vọng, cơ thể đó vẫn dồn hết sức nặng của mình lên người tôi. Không còn cách nào khác, tôi cắn lên môi hắn, hi vọng hắn vì đau mà buông tôi ra

Sh…Em vẫn như vậy nhỉ?

Tôi hoảng hốt ngồi dậy, với tay bật công tắc đèn. Tôi gần như đã hét lên, Hyun Joong!!!

Sao anh ở đây được?

Woo Young hyung đã đưa cho anh – Anh vừa nói vừa đưa tay che vết cắn trên môi

Anh không sao chứ?

Gạt tay tôi ra, anh nhấn mạnh từng chữ:

Làm anh ra thế này, em không sao chứ?

Em xin lỗi…

Suỵt!



Căn phòng lại chìm vào bóng tối, chỉ còn nghe thấy tiếng thở và tiếng trở mình trên tấm ga giường sột soạt. Đã lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác này, cảm giác được ở sát bên nhau, quấn quýt lấy nhau, cho và nhận mọi thứ mà không cần bất kỳ một lời nói nào cả, cảm nhận sự bó buộc trong vòng tay anh vững chãi, và cảm nhận tiếng nhịp tim anh trong lồng ngực phập phồng.


Hyun Joong, anh lúc nào cũng là người hiểu em.


Hai cơ thể đầy mồ hôi nhớp nhúa vẫn dính chặt lấy nhau. Cả hai chúng tôi đều thấm mệt, tiếng thở hổn hển cứ thi nhau nối tiếp không ngừng.

Vậy là anh đã vào từ lúc em chưa đi ngủ, đúng không?

Phải, khi em còn đang nói chuyện với chiếc điện thoại ấy.

Vậy sao khi em bật đèn lên, anh không xuất hiện?

Anh muốn em bất ngờ mà.

Vì thế nên anh mới bị cắn như vậy. Anh còn đau không?

Hôm nay thì dù có đau một chút cũng đáng.

Anh kéo tôi vào lóng, hơi thở phả vào gáy tôi nóng rực. Hai mi mắt tôi bắt đầu nặng trĩu, chỉ trực sụp xuống, nhưng tôi vẫn cố thức, để được cảm nhận cái cảm giác bên anh thật lâu.

Em ngủ đi

Anh sẽ rời đi khi em ngủ phải không?

Mai em còn phải quay sớm mà, còn một cảnh quan trọng đang chờ hoàn thành nữa.

Em sẽ làm tốt phải không?

Chắc chắn sẽ làm tốt mà, ngủ đi em yêu.


Sáng hôm sau, khi căn phòng bắt đầu bị hâm nóng bởi ánh nắng hè tháng Tám, tôi lại tỉnh dậy như thường lệ. Nhưng hôm nay, trên bàn tôi có một thứ khác lạ, một bức thư, như để chứng minh rằng, chuyện đêm qua không phải là một giấc mơ.


Chúc em một ngày thành công, Jung Min. Anh yêu em.

-Hyun Joong-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét