Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 14 part 1)

Chapter 14 - Chap cuối Part 1








Bầu trời đêm màu tím thẫm, nổi bên trên đó là những ánh sao lấp lánh màu bạc và ánh trăng vàng dìu dịu trải đều lên khắp mọi cảnh vật. Những tán lá hứng lấy thứ ánh sáng kì diệu đó, và đối lập với phía không nhận được ánh sáng, nó bừng lên một cách huyền ảo. Mặt hồ nổi lăn tăn những đọn sóng li ti, phản chiếu ánh sáng lấp lánh lên bức tường cũ kỹ đã ngả màu thời gian, làm nó lung linh như dát bạc.







Hyun Joong ngồi bên bậu cửa, ánh trăng cũng tràn cả vào ly cà phê sóng sánh anh đang cầm trên tay. Anh lắc nhẹ chiếc cốc, bóng trăng tròn bỗng vỡ tan ra thành những dải mỏng mảnh. Nhấp môi một ngụm nhỏ, vị của nó thật lạ, có gì đó lành lạnh trong cái vị ngọt nồng nàn của cà phê sữa. “Vị của trăng là thế này sao?”.






Anh mở điện thoại, có vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ Park Jung Min. Chợt có gì đó nghẹn đắng trong cổ họng làm anh bật nấc lên thành tiếng. Cuộc nói chuyện giữa anh với Chủ tịch Park sáng nay có quá nhiều thứ khiến anh phải bất ngờ. Hoá ra, tất cả mọi thứ đều là do sắp đặt? Từ việc anh ngẫu nhiên được ông chọn trong số mấy chục vệ sĩ đứng đó. Rồi là việc một người vệ sĩ có nhiệm vụ cải tạo con trai cho Chủ tịch. Sau đó là việc anh phải luôn luôn ở bên cạnh Jung Min mọi lúc mọi nơi dù trong bất cứ trường hợp nào. Anh cảm thấy mình như một con rối bị người ta giật dây, mọi việc tưởng như anh tự làm hoá ra đều là đã có chủ định từ trước, và anh thấy thất vọng vì chính bản thân mình. Vậy thì việc anh và Jung Min yêu nhau, liệu cũng là do sự sắp xếp của Chủ tịch chăng?











Hyun Joong lấy từ trong tùi ra một tờ giấy đã nhàu nát. Anh nhìn nó và mỉm cười: bức hình chân dung anh mà Jung Min đã vẽ. Anh cố gắng dùng tay vuốt cho nó phẳng ra, nhưng nhưng nếp nhăn nhúm thì vẫn không thể mất đi. Anh chợt thấy mắt mình ươn ướt, một nụ cười khẽ nhếch nơi khoé miệng, và hai dòng nước mắt cứ thế theo khoé mắt chảy ra. Anh thấy cuộc đời mình thật chua chát. Nếu tình yêu kia là sự sắp đặt cố ý, liệu nó có là tình yêu thực sự? Jung Min phải chăng cũng lừa dối anh? Trái tim anh không tin vào điều đó, nhưng lí trí anh cứ luôn luôn nhắc nhở anh rằng đó là sự thật. Anh không muốn tiếp tục một cuộc sống bị dắt lối trước như vậy nữa. Vì thế anh đã quyết định ra đi.



- Hyun Joong, ta biết chuyện giữa cháu và con trai ta.
- Chủ tịch…
- Mặc dù hợp đồng kết thúc nhưng nếu như cháu đồng ý, cháu hãy ở lại đây làm con nuôi của ta. Cháu và Jung Min chắc chắn sẽ…
- Cháu xin lỗi thưa Chủ tịch. Nếu như hợp đồng kết thúc, cháu không còn lí do gì để ở lại đây nữa.
- Cháu không đồng ý sao?
- Cháu không muốn theo sự sắp xếp của Chủ tịch nữa. Cháu xin lỗi.














Hyun Joong quỳ trước hai nấm mộ trên đỉnh đồi. Và rồi anh cười, một điệu cười nhạt thếch. Anh dường như không thể tự quyết định nổi việc mình sẽ làm nữa. Anh thấy hoàn toàn lạc lối, đâu sẽ là lối thoát cho anh.


- Cha, mẹ. Con nên làm gì lúc này? Con sẽ vì tình cảm của mình mà chấp nhận sự điều khiển, hay sẽ hi sinh tình yêu để lấy lại sự tự do? Cha, nếu là cha, cha sẽ làm thế nào? Mẹ, nếu mẹ ở đây mẹ sẽ khuyên con điều gì? Con biết làm thế nào bây giờ đây?









Anh gục đầu trên thảm cỏ, và anh khóc. Tiếng khóc vốn bị kìm nén trong lòng nay lại bật lên. Anh khóc như một đứa trẻ, tiếng khóc lớn và nước mắt giàn giụa. Anh yếu đuối đến thế ư? Hay vì trước mặt cha mẹ, anh luôn luôn chỉ là một đứa trẻ cần được nâng niu chăm sóc. Nước mắt làm ướt đẫm những lá cỏ, và ánh trăng phủ ánh sáng dìu dịu xuống tấm lưng run rẩy như đang vuốt ve, dỗ dành anh.











- Ta rất tiếc vì chuyện của cha cháu, Hyun Joong.
- Chủ tịch…
- Phải, ta chính là người Tổng giám đốc năm xưa đã thuê cha cháu. Và bây giờ là cháu.
- …
- Ta đã muốn đền bù gì đó cho sự mất mát to lớn đó của mẹ con cháu. Nhưng hai người đã rời đi trước khi ta ngỏ ý..
- Không đâu Chủ tịch. Mẹ cháu đã đoán được ý định đó, nên đã dẫn cháu đi trước khi Chủ tịch tới.
- Mẹ cháu đoán được ý ta ư?
- Vâng, mẹ cháu biết điều đó.
- Mẹ cháu…À không, cả cháu nữa…Không hận ta chứ?
- Lúc đầu, chính cháu đã rất hận vị Tổng giám đốc nào đo đã khiến cha cháu rơi vào tình cảnh đó. Nhưng sau đó, cháu nhận ra rằng đó không phải lỗi của ông ta. Lỗi là do thời tiết quá xấu, là do người lái xe container mất bình tĩnh, là do cha cháu không kịp thời ứng biến…Và là do mỗi người đều có só phận của mình.
- Cháu nghĩ như vậy thật sao?
- Vâng, chính mẹ cháu đã thông cho cháu như vậy. Và cháu đã hiểu.
- Dù sao ta cũng thành thật xin lỗi.
- Có phải đó là lí do vì sao Chủ tịch chọn cháu không?
- Ta biết cháu chính là con trai của vệ sĩ Kim năm xưa ngay từ lần đầu tiên nhìn cháu. Cháu có phong thái của cha cháu.
- Vì vậy mà Chủ tịch đã chọn?
- Phải, ta muốn làm gì đó tốt cho cháu
- …
- Ta cũng chia buồn về chuyện của mẹ cháu. Ta đã không thẻ làm gì cho bà ấy
- Không sao đâu ạ. Mẹ cháu hiểu mà.
- Dù như vậy, cháu vẫn không thể ở lại với ta sao?
- Cháu xin lỗi, cháu không thể. Nếu như Chủ tịch muốn làm gì đó đền bù cho cháu, thì không cần đâu, vì đó không phải lỗi của Chủ tịch.
- Vậy, cháu có thể bỏ con trai ta mà đi sao?
- Đó là con trai Chủ tịch, cháu chỉ là vệ sĩ cho cậu ấy mà thôi.
- Ta biết hai đứa không chỉ có quan hệ như thế.
- Với cháu, dù thế nào thì chuyện này cũng không hề thay đổi. Mong Chủ tịch thông cảm.
- Cháu không nghĩ tới việc Jung Min sẽ ra sao nếu cháu ra đi ư?
- Rồi đằng nào thì cháu cũng phải chia tay với cậu ấy thôi. Đâu có ai ở bên nhau mãi được.
- Cháu không hề quan tâm nó sao?
- Dù có, cũng đến lúc phải kết thúc rồi. Cảm ơn Chủ tịch đã quan tâm và giúp đỡ trong thời gian qua. Cháu xin phép.








Anh mệt mỏi với những suy nghĩ triền miên, những sự giằng co trong tâm trí và rồi thiếp đi trên thảm cỏ xanh dưới bóng cây sồi…










Jung Min đờ đẫn lê từng bước qua hành lang tối tăm. Nếu đúng những gì cha cậu nói là thật, thì liệu Hyun Joong bây giờ đang cảm thấy thế nào? Anh có hận cha cậu vì đã gián tiếp gây ra cái chết của cha anh hay không? Liệu anh có thể vượt qua chuyện đó để tiếp tục dành sự quan tâm cho cậu hay không? Cậu và anh còn có thể bên nhau sau tất cả những bí mật này hay không? Hàng trăm câu hỏi cứ đua nhau xuất hiện mà cậu không thể nào trả lời nổi. Cậu thấy tâm trí rối bời, và không biết nên làm gì lúc này nữa. Có lẽ một giấc ngủ sâu sẽ lấy lại được sự tỉnh táo và cậu sẽ tìm được cách giải quyết cho câu chuyện phức tạp này. Nghĩ vậy, cậu về phòng, trùm chăn lên kín đầu và cố gắng nhắm mắt để có thể chợp mắt một lúc.





Jung Min giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại réo ầm ĩ. Một giờ sáng, cậu lồm cồm bò dậy vớ lấy chiếc điện thoại. Kim Hyun Joong is calling , cậu bừng tỉnh như chưa hề ngủ và vội vàng áp tai vào máy

- Hyun Joong à. Anh đang ở đâu thế?

Đầu dây bên kia im lặng. Sự tĩnh lặng đến ghê người. Jung Min liên tục gọi tên Hyun Joong, nhưng có vẻ như không có dầu hiệu gì là có người đang nghe máy. Vẫn là sự im lặng đến đáng sợ. Như chợt nhớ ra điều gì, cậu vội vã xuống gara và tự lấy ô tô đi, dù cho cậu chưa hề có bằng lái xe. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi gara trong khi cả nhà vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ.










Jung Min lái xe trên con đường ra ngoại ô trong khi trời mới tờ mờ sáng. Mọi thứ có vẻ như vẫn đang ngủ im lìm. Đôi tay run run đặt trên vô lăng, cậu dù chưa đủ tự tin để lái xe những cậu bất chấp tất cả, vì anh.








Chiếc ô tô đỗ ngay dưới chân đồi, ngay phía trước ngôi nhà nhỏ của Hyun Joong. Cậu không vào trong nhà mà ngay lập tức leo lên đỉnh đồi, cậu linh cảm rằng anh đang ở đó. Chân cậu đạp lên những ngọn cỏ đang sũng nước, bước chân ngày càng vội vã hơn. Đôi mắt hướng lên phía cây sồi cổ thụ tán lá xanh mướt, và cậu đã nhìn thấy anh. Anh phủ phục trước ngôi mộ của cha, cả tấm lưng áo và mái tóc đèu ướt đẫm, và một bên khuỷu tay anh đè lên chiếc điện thoại đang để mở.



- Hyun Joong à. Hyun Joong…


Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, cả người anh nóng bừng. Dù có lay, có gọi thế nào, anh vẫn không tỉnh dậy. Cậu lo lắng loay hoay tìm cách đưa anh xuống nhà. Mặt trời đã bắt đầu lên, những tia nắng đầu tiên xua đi cái mờ ảo của sương đêm và làm bừng sáng mọi cảnh vật.

~To be continued~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét