Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

[Oneshot] I like, I do

Title: I like, I do
Author: Rim aka Park Eun Rim
Pairing: HyunMin aka Kim Hyun Joong x Park Jung Min
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi
Rating: K
Category: Romance
Note: Fic kỷ niệm một năm ngày bạn Rim chính thức bị điên vì Park Jung Min 10.08.10. Fic để tự sướng
Note 2: Fic viết khi nghe Like tears are falling, các bạn cũng thử nghe khi đọc nó nhé




I LIKE, I DO







Chiếc xe buýt từ từ chuyển bánh, tiếng động cơ khởi động lầm rầm một hồi rồi nhỏ lại, chỉ còn những tiếng còi xe thi thoảng lại vang lên inh ỏi.





Ngồi bên cửa sổ, những cảnh vật quen thuộc của thành phố cứ loang loáng lướt qua trước mắt, anh mỉm cười nhìn xa xăm trong khi bàn tay vẫn nắm chặt chiếc túi trong lòng như sợ ai lấy mất. Anh sắp được gặp cậu.










Bầu trời quang đãng và trong xanh, nắng dìu dịu chứ không gay gắt. Không khí mát mẻ khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Trong suốt quảng đường đi, đôi mắt anh lúc nào cũng ánh lên niềm vui, và đôi môi không khi nào ngừng mỉm cười.








“Cậu đi gặp bạn gái đấy hả?”

“Dạ?” – Anh giật mình quay sang nhìn người phụ nữ lớn tuổi ngồi cạnh. Bác nhìn anh nheo nheo đôi mắt và khẽ gật gật đầu như thể biết hết cậu đang nghĩ cái gì trong đầu. – “Dạ” – Anh cười ngượng, khẽ cúi xuống nhìn chiếc túi trong lòng.

“Nhìn cậu trong phấn khởi thế cơ mà. Lâu rồi không gặp nhau hả?”

“Dạ, cũng…lâu lâu”

“Cô ấy chắc xinh lắm nhỉ? Vì cậu cũng đẹp thế này mà.” – Bác nháy mắt

“Dạ” - Mặt anh đang đỏ dần lên - “Cháu cảm ơn”




Người phụ nữ lớn tuổi đó cười một cách mãn nguyện. Có thể là vì bác ấy đã đoán được suy nghĩ của một chàng trai trẻ. Hoặc có thể là do bác ấy thấy vui mừng thay cho một đôi tình nhân được gặp nhau sau một thời gian dài xa cách. Không để ý tới thái độ đó của người ngồi cạnh, anh lại tiếp tục nhìn ra phía cửa sổ, môi lại tự động nhếch lên thành một nụ cười, đâu đó xa xa ngoài kia có người mà anh thương yêu đang mong chờ.















Chiếc xe buýt dừng lại khoảng một phút rồi lại tiếp tục đi, tiếng động cơ xa dần. Anh hít một hơi dài, rồi rảo bước trên một con đường dường như đã định sẵn, bước đi nhanh nhẹn và dứt khoat. Chỉ vài phút nữa thôi, gương mặt anh sẽ trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Ngay lúc này đây, nụ cười trên môi anh đã tươi tắn hơn rất nhiều rồi.











Bệnh viện địa phương nhỏ chỉ bằng một phần năm bệnh viện thành phố, mọi thứ cũng đơn giản và sơ sài hơn, bệnh nhân cũng ít hơn, nhưng các bác sĩ và y tá thì nhiệt tình và vui vẻ hơn. Bởi vậy mà nơi đây như ngôi nhà lớn chung của tất cả mọi người.




“Bác nhớ uống thuốc đều đặn nhé. Sau hai tuần bác lại lên đây kiểm tra lần nữa nhé.”.

“Cảm ơn bác sĩ. Tôi về đây”

“Bác đi đường cẩn thận ạ”



……



“Thưa bác sĩ, tôi muốn khám bệnh”

“Mời a..” - Người thanh niên trẻ tuổi mặc áo blouse trắng vừa nói vừa ngước nhìn lên. Nhưng cậu ấy không thể nói hết câu, vì niềm vui bất ngờ đã khiến cậu bất động một lúc lâu cho đến khi anh cúi xuống nháy mắt hỏi:

“Bác sĩ đã hết giờ làm việc chưa vậy?”

Cậu bật cười, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường và nhanh chóng thu dọn bàn làm việc rồi đứng dậy:

“Hết giờ làm việc rồi. Anh khám ngoài giờ vậy nhé?”













Biển về chiều đẹp lộng lẫy. Trời và nước hoà cùng một màu xanh thẫm. Mặt trời rực rỡ với màu đỏ cam tròn vạnh từ từ chìm vào làn nước mênh mông. Những ánh nắng cuối cùng của một ngày trải lên mặt nước những vệt màu lung linh. Trên bờ cát, hai chiếc bóng trải dài thật dài….



“Anh đi công tác vui chứ?”

“Cũng được, nhưng không vui bằng ở đây.”

“Đồ xảo quyệt” - Cậu phì cười.

“Anh nói thật mà” - Giọng anh đột nhiên cao vút lên – “Công việc của em vẫn tốt cả chứ?”

“”Rất tốt ấy chứ” - Cậu vui vẻ - “Như anh thấy đấy, bệnh viện không đông lắm, công việc cũng không quá bận rộn, mọi người đều khoẻ mạnh cả.”

“Nếu vậy, em sắp thất nghiệp rồi”

“Đến lúc đó, em về làm thư ký cho anh nhé? Anh sẽ không từ chối chứ?”

“Tất nhiên rồi, anh sao dám từ chối chứ?”

Cậu lại tiếp tục bước, cát dưới chân lạo xạo. Anh lững thững theo sau, mắt không rời khỏi người trước mặt.

“Jung Min à” – Anh ngập ngừng.

“Sao?”

“Em về Seoul với anh được không? Em … đừng ở lại đây nữa”

Cậu quay lại nhìn anh một hồi, và mỉm cười.

“Hyun Joong à, anh biết tại sao em ở đây mà phải không?”

“Anh biết nhưng..”

“Em không muốn rời khỏi đây, nhưng em cũng không muốn anh phải bỏ công việc của anh ở thành phố vì em. Anh cứ thỉnh thoảng tới thăm em như thế này là em hạnh phúc lắm rồi.”

“Vậy chúng ta…”

“Anh không phải lo lắng cho em, em tự biết lo cho mình mà.”

Nhìn vẻ thất vọng trong đôi mắt anh, cậu ôm lấy cổ anh kéo xuống sát mình và nói thật khẽ:

“Nhưng em hứa, khi nào xong việc ở đây, em sẽ về với anh”

Đôi mắt anh sáng hẳn lên, gương mặt cũng rạng rỡ:

“Thật chứ? Em hứa rồi đấy nhé”

“Em hứa mà.”

Anh ghì cậu vào lòng, mái tóc cậu cọ lên má anh mềm mại. Lúc này ánh nắng đã tắt hẳn, bờ biển trở nên yên tĩnh, gió từ ngoài thổi vào mát rượi. Trên bờ cát, chỉ có bóng hai người đang ôm chặt lấy nhau.












Ánh nắng khó chịu len lỏi vào phóng đánh thức kẻ còn đang ngái ngủ. Sau một chặng đường dài trên xe buýt, có lẽ anh đã mệt mỏi đén mức ngủ say như chết khi vừa đặt người lên giường nhà Jung Min.

Jung Min không ở nhà. Anh thắc mắc tự hỏi cậu ấy đi đâu từ sáng sớm như vậy. Lang thang ngoài sân, anh thấy cậu đang lúi húi giặt và phơi quần áo. Một người thanh niên một mình sống ở một vùng quê yên tĩnh như thế này, cậu ấy tự làm tất cả mọi thứ. Đơn giản, cậu ấy không chỉ chăm lo cho bản thân mà còn phải chăm sóc cho những người khác nữa. Cậu ấy có lí tưởng của mình, có cuộc sống cho riêng mình, cậu ấy hạnh phúc với nó. Anh mỉm cười, anh không nên ép cậu làm những thứ mà cậu không thích nữa.




“Ơ” - Jung Min giật mình bởi vòng tay ai đó từ phía sau ôm chặt lấy,ngay sau đó cậu ngượng nghịu đẩy ra, cậu đang bận mà.

“Em dậy sớm vậy?” Anh thì thầm

“Nếu không giặt sớm thì chiều về anh lấy cái gì mà mặc chứ?”

Anh cười mãn nguyện, ghé môi định hôn thì cậu đưa tay lên chặn lại

“Sao vậy?”

“Em chưa đánh răng mà”

“Không cần đâu”

“Á… không mà”

“Ha ha”









Hyun Joong ngồi chờ tại trạm dừng xe buýt, mặt ỉu xìu. Một ngày trôi qua quá nhanh, anh cảm giác như mình mới đặt chân đến đây được vài phút, vậy mà giờ đã chuẩn bị đón xe trở về.

“Anh buồn à?”

“Không” – Anh trả lời tỉnh bơ rồi quay mặt đi hướng khác. Xa nhau thật là khó, lúc nói lời tạm biệt lại càng khó hơn.

“Lúc nào rảnh anh lại xuống thăm em được mà”

“Biết bao giờ rảnh?”

“Vậy khi nào em rảnh, em sẽ lên thăm anh”

“Hứa nhé?”

“Uhm”








Chiếc xe chạy mỗi lúc một xa thêm, Jung Min không cười nữa, chỉ lặng lẽ đững vẫy tay không ngừng. Xa nhau, ai mà chẳng cẩm thấy buồn. Nhưng xa nhau, không có nghĩa là hết yêu thương. Tình cảm đó, khoảng cách càng xa, sẽ càng thêm bến chặt. Cậu tin vào điều đó, và anh cũng thế.

“Hyun Joong à, em yêu anh”




Chiếc điện thoại trong túi rung lên từng hồi, cậu nhoẻn miệng cười khi thấy tin nhắn của anh
Jung Min à, anh có quà cho em đấy. Nó ở trong chiếc túi của anh trên bàn làm việc của em ấy. Hãy nhận nó và làm những gì em muốn nhé. Yêu em







Cậu tò mò cầm chiếc túi nhỏ màu nâu trong tay. Một món quà mà anh không thể đưa tận tay cậu có thể là thứ gì? Có thể là thứ mà cậu không thích, hoặc không muốn nhận được chăng?
Cậu rút từ trong túi ra một tờ giấy, trông có vẻ như một tấm vé hay cái gì đó tương tự thế. Và rồi cậu bật cười khi nhìn thấy dòng chữ in trên đó. Một tấm vé tàu đi Seoul, khởi hành lúc 8 giờ 30 phút sáng ngày mai. Cầm tấm vé trong tay, cậu nhìn nó một hồi lâu và rút điện thoại:


“Viện trưởng ạ, tôi là Park Jung Min, bác sĩ Ngoại khoa. Tôi có việc đột xuất nên muốn xin Viện trưởng cho tôi nghỉ phép vài ngày được không ạ? Vâng, từ ngày mai ạ.Tuần sau tôi sẽ đi làm lại.Vâng, cảm ơn Viện trưởng. Chào Viện trưởng.”

~ End~ 

3 nhận xét:

  1. em thik những cái fic nhẹ nhàng mà thật như thế này:x,
    Cơ mà đoạn th bố về thăm th mẹ ý, em thik có thêm những cảnh 2 đứa đi chơi bên nhau hơn, thì lúc chia tay sẽ càng khó dứt:">.
    Hí hí em yêu Rim:-*

    Trả lờiXóa
  2. Độ tự sướng của b Rim ngày càng tăng :"> Cụ thể là qua cái fic này, tràn đầy không khí vui tươi =))

    "bàn tay vẫn nắm chặt chiếc túi trong lòng như sợ ai lấy mất."

    Đọc đoạn này cứ tưởng nó để kim cương hột xoàn j bên trong, dùng đến cả "túi" =)) Hết fic mới biết bên trong là cái vé xe bus xíu xiu 20k =))))))

    "Trong suốt quảng đường đi, đôi mắt anh lúc nào cũng ánh lên niềm vui, và đôi môi không khi nào ngừng mỉm cười."

    Có cảm giác H sắp đi coi mắt, ý là "được" ng ta coi ấy. =))

    "
    “Cậu đi gặp bạn gái đấy hả?”

    ....

    “Dạ” - Mặt anh đang đỏ dần lên - “Cháu cảm ơn”"

    Từ đoạn này có thể rút ra 2 điều sau:
    1. H đã thừa nhận M là gái =))
    2. Dù M là gái nhưng với vài câu mà đã đỏ mặt kiểu này thì mình tin chắc là H nằm dưới thoi :-j H = uke :x

    "Người phụ nữ lớn tuổi đó cười một cách mãn nguyện"

    Bà này, ngta đi gặp bạn gái (?) mà bà ấy làm như là bà ấy đi gả con trai (?) =))))))

    Đoạn tả cái bv ko hiểu sao lại có cảm giác hơi lủng củng :-?? Chắc tại có nhiều từ "cũng" :))

    "blue trắng"

    No no, blouse trắng, blue trắng là áo j? =))

    “Hết giờ làm việc rồi. Anh khám ngoài giờ vậy nhé?”

    Chời ơi, khám j vậy, khám nội hay ngoại mà phải "khám ngoài giờ" vậy, khám giùm tui với! =)))))))

    "Biển về chiều đẹp lộng lẫy."

    Cám ơn b Rim đã khen mình nha, mình lúc nào mà chả "đẹp lộng lẫy" *tự sướng* há há há =))))))))))))

    "Giọng anh đột nhiên cao vút lên"

    Tự nhiên nhớ hồi th` M nó "Hỳunjúng" mà cười đau cả bụng í =)))))))

    “Đến lúc đó, em về làm thư ký cho anh nhé? Anh sẽ không từ chối chứ?”

    Thư ký cơ đấy :> Thư ký là chân phải dài, eo phài thon, "mông phải vểnh" mới đc nhận à nha :>


    "“Vậy chúng ta…”

    “Anh không phải lo lắng cho em, em tự biết lo cho mình mà.”"

    Câu trả lời ko lquan câu hỏi =; Tóm lại là nó mê zai quê chớ j, mà cụ thể hơn là mê Kyu chớ giề, lâu lâu đổi gió :-j =)))))))

    "cậu ôm lấy cổ anh kéo xuống sát mình"

    => M lùn hơn H nè :">

    "Đôi mắt anh sáng hẳn lên, gương mặt cũng rạng rỡ:"

    Có 1 đứa ngây thơ đã bị zụ =))

    "Sau một chặng đường dài trên xe buýt, có lẽ anh đã mệt mỏi đén mức ngủ say như chết khi vừa đặt người lên giường nhà Jung Min."

    Tội thằng bé :-< Sáng ngồi xe, trưa chiều đi bộ, tối "vận động thể thao" =)) bảo sao ko ngủ như chết =))


    "“Nếu không giặt sớm thì chiều về anh lấy cái gì mà mặc chứ?”"

    => Vậy là tối hôm trc có màn lột cởi >:)>:)

    "chỉ lặng lẽ đững vẫy tay không ngừng. "

    Vẫy khăn í, vậy nó mới "cổ điển", vẫy tay hiện đại quá :-j

    "Hãy nhận nó và làm những gì em muốn nhé. "

    H này cũng ghê gớm, biết chơi đòn tâm lý luôn nha :> Biết th` kia tiếc tiền gần chết, cho vé ko lẽ bỏ ko đi =)) H à, anh cao tay quá đi mất! =))

    " bác sĩ Ngoại khoa"

    Vậy là khám bên ngoài thôi à? Bên trong cho H khám à? :">

    Hí hí, hết fic òi =)) Fic này vui tươi nhỉ, ghép vô cái theme chả hợp tí nào, cám ơn b Rim cho 4, 5 dòng tả mình nhé =))

    Bây giờ còn hóng mỗi fic b Rim, ra đều nhá =))

    >>Sea<<

    Trả lờiXóa