Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 14 part 2)

Chapter 14 - Chap cuối Part 2










Hyun Joong nằm mê mệt trên giường, anh cảm thấy trong người nóng rực và cơ thể mỏi nhừ. Anh cố gắng mở mắt và cử động tay chân nhưng sự mệt mỏi khiến những cử động nhỏ nhất cũng không thể nào thực hiện nổi. Nhưng anh lại cảm thấy có bàn tay ai đó đặt nhẹ lên trán, và vẫn bàn tay đó đang xoa bóp tay chân cho anh, lau mồ hôi cho anh. Và thỉnh thoảng anh nghe thấy những tiếng xuýt xoa khe khẽ trong cổ họng. Rồi anh lại nghe thấy tiéng bước chân xa dần về phía cửa bếp, lát sau tiếng bước chân lại tiến lại gần. Anh nghe và cảm nhận được hết, nhưng anh không làm cách nào để biết được con người kia là ai. Anh như một kẻ bị trói buộc trong chính cơ thể nặng nề của mình, không thể thoát ra khỏi nó dù làm bất cứ cách nào.




- Hyun Joong à, vì anh đang hôn mê. Có thể anh không thể nhìn thấy nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng em phải không? Em biết cảm giác của anh, nhưng anh đừng giận cha em được không? Cha em không hề muốn làm tổn thương anh hay bất kỳ ai, cha chỉ muốn tốt cho anh thôi. Hãy vì em, mà bỏ qua cho cha em, được không?







Giọng nói ấy, Jung Min ư? Phải là Jung Min rồi. Được nghe tiếng cậu nói, cảm nhận được sự tồn tại của cậu trong chính ngôi nhà của anh khiến anh vô cùng hạnh phúc. Vì yêu cậu, anh hoàn toàn có thể tha thứ cho tất cả những gì cha cậu đã làm. Nhưng liệu cậu có thực sự hiểu hết những gì cha cậu đã làm hay không? Anh chỉ lo rằng, Jung Min của anh không biết rằng mọi chuyện đều là do sắp đặt. Hoặc tệ hơn nữa, chính Jung Min cũng tham gia vào trò chơi đó với anh. Những suy nghĩ khác nhau đan xen với tình cảm anh lúc này khiến tâm trí anh bị giằng xé theo những hướng khác nhau. Nhưng quan trọng nhất là, giờ đây, anh không thể nói gì với cậu được. Anh chưa bao giờ thấy mình bất lực đến thế.













Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

Bà Park ngẩn người đặt chiếc điện thoại xuống bàn. Con trai bà đi đâu từ sớm mà không nói gì cả, giờ điện thoại cũng không thể liên lạc được, vậy mà chủ tịch vẫn điềm nhiên đọc báo mà không hề tỏ ra lo lắng chút nào cả.


- Sao ông có thể làm ngơ mọi chuyện như thế? Thằng bé đi đâu không biết, đi lúc nào cũng không hay. Nó còn dám lấy cả ô tô đi nữa. Vậy mà ông có thể như thế này sao?

- Dù sao nó cũng đã lớn rồi. Nếu không có chuyện, nó sẽ không làm vậy đâu.

- Ông biết là nó có chuyện, mà vẫn không lo sao. Ông làm cha như vậy sao?

- Này bà – Ông đặt tờ báo xuống và gỡ cặp kính đặt lên bàn – Có chuyện này có lẽ tôi cũng không nên giấu bà nữa..

- Ông có bí mật gì? Chuyện gì vậy?

- Chuyện liên quan tới người vệ sĩ trước đây của tôi.

- Vệ sĩ trước của ông?...Vệ sĩ ... Kim…….

- Phải…









Vị bác sĩ nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người Hyun Joong rồi ngước lên mỉm cười nhìn Jung Min
- Cậu không cần quá lo lắng. Anh ấy chỉ sốt và quá mệt nên hôn mê một chút. Nhưng không sao, sẽ sớm tỉnh lại thôi.

- Cảm ơn bác sĩ. Bác sĩ vất vả rồi.

- Được rồi, tôi đi đây.

- Vâng, chào bác sĩ.








Cậu ngồi nhìn Hyun Joong âu yếm, anh ấy không sao, anh ấy sẽ sớm tỉnh lại. Cậu cầm lấy bàn tay của anh, nắm chặt trong tay mình. Bàn tay anh nóng bỏng khiến cậu cũng nóng rực lên, nhưng cậu vẫn giữ chặt lấy nó không buông ra. Lúc không có anh ở bên, cậu mới biết anh quan trọng với cậu đến mức nào, không có anh cậu như không còn sức sống. Hai ngày vừa rồi, cậu đã không hề ăn uống, cũng chẳng hề chợp mắt, chỉ ngồi bên giường trông cho anh ngủ, chờ đến khi anh thức dậy để có thể bộc bạch hết tất cả những tâm sự mà cậu giữ kín trong lòng mấy ngày qua. Những suy nghĩ, sụ mệt mỏi và kiệt sức hành hạ mà cậu không hề để tâm, đến nỗi lúc này ngồi bên anh, cậu đã lả đi, gục đầu lên giường lúc nào không biết.












Hyun Joong tỉnh dậy sau hơn hai ngày nằm mê mệt, như tâm hồn được thoát khỏi sự tù túng bức bách bởi sự giam cầm của thể xác. Những ngón tay động đậy, bàn tay anh chạm phải một thứ gì đó, xương xương nhưng mềm mại. Anh đưa mắt nhìn xuống, thấy Jung Min nằm gục đầu bên cạnh, hai tay vẫn nắm chặt lấy tay anh, gương mặt khá tiều tuỵ, hốc mắt sâu xuống và quầng mắt thâm đen. Anh bế cậu lên giường mình, đặt lại chân tay cho ngay ngắn. Sau khi kéo chăn đắp lên ngang ngực, anh đặt lên môi cậu một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng chỉ như một cái chạm môi thật khẽ để cậu không tỉnh giấc, rồi anh nhanh chóng lui xuống bếp.









Jung Min giật mình bởi tiếng đập cửa khá mạnh. Cậu ngồi dậy ngó quanh và hốt hoảng khi thấy mình đang nằm trên giường còn Hyun Joong thì không thấy đâu. Cậu cuống cuồng gọi tên anh, cái cảm giác sợ hãi mất anh khiến cậu mất hết bình tĩnh. Cái cảm giác đó cậu đã trải qua hai lần, và cậu sợ nó, rất sợ nó, cậu không muốn sẽ như vậy thêm một lần nào nữa.


- Hyun Joong……

- Em lại định khóc nữa hay sao?


Anh mỉm cười bước vào, trên tay bưng một bát gì đó còn bốc hơi nghi ngút. Có mùi thơm của gạo, và thịt. Trong lúc cậu ngủ say, anh đã kịp nấu cháo để bồi dưỡng sức khoẻ cho cả cậu và anh.

- Sao anh lại làm thế này? – Jung Min phụng phịu - Lẽ ra em mới là người nấu cháo cho anh.

- Anh khoẻ rồi. – Anh ngồi xuống cạnh cậu, bưng bát cháo lên ngang miệng và cẩn thận thổi từng thìa – Nhưng nếu em cứ ngồi trông anh không ăn không ngủ thì em sẽ là người bị ốm đấy. Ăn đi nào.

- Anh ăn trước đi.

- Anh ăn rồi. Giờ đến lượt em. Nào…ah….










Chiếc bát trắng tinh đặt gọn gẽ trong bồn. Lúc đó, Jung Min vẫn ngồi trên giường tựa lưng vào tường, chăn đắp đến bụng, và Hyun Joong vẫn ngồi bên cạnh. Hai người vẫn đang nhìn nhau, và cười với nhau.

- Anh sẽ không giận cha em chứ?
- …
- Cha không cố ý làm tổn thương anh đâu.
- Nhưng ông ấy đã cố ý sắp xếp tất cả mọi chuyện…
- Gì cơ?
- …Kể cả chuyện giữa chúng ta.
- …
- Em chấp nhận theo sự sắp xếp đó ư?
- Chúng ta đâu hề có sự xếp đặt nào? Làm sao cha em có thể sắp sẵn ra được tình cảm giữa hai người?

- Nếu có thì sao? Nếu thực sự điều đó có thì sao hả Jung Minie? Mọi chuyện đều do sắp đặt phải không? Sự gặp gỡ giữa hai ta không phải là tình cờ phải không? Tình yêu của chúng ta đã được tính trước phải không?....Nếu tất cả những điều đó là thật, liệu tình yêu của chúng ta … có phải là thật hay không?

- Em không quan tâm mọi chuyện có phải là do sắp đặt hay không. Em không quan tâm sự gặp gỡ của hai ta có phải tình cờ hay không. Em cũng không quan tâm tình yêu của chúng ta có được tính trước hay không. Em thật lòng yêu anh vì em biết tình yêu của chúng ta là thật.

- Em nghĩ như vậy sao?

- Đó là những gì em nghĩ. Hyun Joong à, đừng để những thứ khác xen vào giữa hai ta, được không? Em không cần gì cả, chỉ cần được ở cạnh anh, như thế này thôi. Em không muốn phải sợ hãi bởi cảm giác mất anh thêm một lần nào nữa. Em muốn được ở bên anh. Em muốn anh là vệ sĩ của em suốt cuộc đời này…Em yêu anh, mãi mãi.





Jung Min mạnh dạn túm lấy cổ áo Hyun Joong kéo xuống. Cậu đưa môi mình chạm vào môi anh. Nụ hôn đầu tiên còn quá vụng về. Nhưng cậu đã cảm nhận được sức ấm nóng từ bờ môi ấy, sự ngọt ngào cua nụ hôn ấy, và sự nồng thắm của tình yêu ấy. Sau sự bất ngờ vì hành động liều lĩnh của cậu, lấy lại thế chủ động, anh thả lỏng mình ngả lên người cậu, một tay ôm lấy eo, tay còn lại vòng qua cổ ôm lấy gáy cậu và siết chặt cơ thể cậu trong vòng tay mình. Những nụ hôn từ phía anh ngày càng nồng nhiệt và dữ dội như những cảm xúc dồn nén lâu ngày giờ mới được bộc lộ. Cả hai cứ thế chìm đắm trong thế giới riêng đầy tình yêu và hạnh phúc ngập tràn.



You’re my bodyguard .........forever

~End~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét