Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 11)

Chapter 11: Quá khứ






Kim Hyun Joong đã quen với việc mỗi buổi sáng thức dậy không có cha bên cạnh. Cha cậu luôn dậy từ tinh mơ, và ra khỏi nhà khi cậu còn đang chìm sâu trong giấc ngủ. Công việc vệ sĩ khiến cha cậu cũng thường xuyên về nhà muộn, nên cậu và cha gặp nhau rất ít. Nhưng ông rất yêu thương cậu, và ông luôn giành tất cả cho con mình.





Mẹ Hyun Joong là một người phụ nữ đảm đang. Bà quán xuyến tất cả mọi việc trong nhà thay cho chồng mình, và mọi thứ đếu rất chu đáo. Từ những việc nhỏ nhặt nhất như dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị bữa cơm… đến những việc lớn lao hơn là chăm sóc và dạy dỗ cậu nên người khi vắng cha.







Một buổi sáng mùa hè và trời mưa như trút nước. Bầu trời tối sầm vì đã bị mây đen che kín, những tia sét rạch lên bầu trời đen kịt những vạch màu trắng sáng loá và kèm theo sau là những tiếng sấm rền vang. Hyun Joong giật mình tỉnh giấc khi luồng gió mạnh bật tung cánh cửa sổ nơi cậu đang nằm và hắt những hạt nước nặng trịch xuống giường. Cậu ngồi dậy đóng cửa và lúc đó, cậu thấy đèn nhà ngoài bật sáng.


- Thời tiết tệ quá!! – Cha cậu cằn nhằn.
- Mưa vậy cũng vẫn phải đi sao?
- Phải đi chứ!! – Ông quả quyết – Hôm nay Tổng giám đốc đi họp khá xa. Người ta như vậy còn không quản mưa nắng lẽ nào tôi lại chỉ vì vài giọt nước này mà nghỉ làm sao?


Mẹ cậu khẽ thở dài, bà không muốn ông phải vất vả. Nhưng với tinh thần trách nhiệm của một vệ sĩ, ông không hề nề hà bất kỳ điều gì.





Tiếng đế giày cồm cộp trên sàn nhà xa dần rồi hoà cùng tiếng mưa thành những âm thanh lép bép. Hyun Joong vùng dậy chạy ra ngoài, chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy cha mình đi, cậu thực sự luôn tò mò về hình ảnh của cha lúc đi làm như thế nào. Tấm lưng to lớn với đôi vai rộng cắm cúi bước đi, mặc cho mưa gió tới tấp tát vào mặt vào người. Cậu lớn tiếng gọi với theo

- Cha đi cẩn thận nhé!!

Ông quay đầu lại nhìn, dưới chiếc mũ áo mưa trùm gần kín mặt, cậu thấy một nụ cười, nụ cười tươi tắn và đầy yêu thương. Ông trèo lên xe, chiếc xe lao đi trong cơn mưa mịt mùng và tiếng sấm đùng đùng bên tai.











Vị Tổng giám đốc ngồi phía sau, tay cầm một tập tài liệu cho buổi họp, ông chăm chú xem lại từng báo cáo và tay lăm lăm cây bút đánh dấu. Cơn mưa ngày càng nặng hạt mà không hề có dấu hiệu dừng lại. Chiếc cần gạt nước hoạt động liên tục nhưng tấm kính chắn xe vẫn mờ đi khá nhiều. Ông Kim hết sức cố gắng theo dõi con đường mặc dù mưa đã làm tầm nhìn của ông giảm đi rõ rệt.

- Vệ sĩ Kim, anh cứ từ từ mà đi, không cần vội đâu.
- Vâng, thưa Tổng giám đốc.









Tia chớp rạch ngang trời làm tất cả bừng lên sáng rực, và ngay sau đó là một tiếng sấm ầm ào dữ dội đến inh tai. Chiếc xe container đi ngược chiều đột nhiên lạng tay lái và lao đến ngày một gần. Nhanh chóng nhận ra tình hình, ông quẹo vô lăng sang phải, định lao ra khỏi đường chính để tránh bị đâm. Nhưng thật không may, người lái xe đó đã dừng xe đột ngột, làm thùng container phía sau theo quán tính văng lên phía trước, cắt một đường sắc ngọt lên thân xe làm nó gần như tách ra làm đôi. Cả ông Kim và vị Tổng giám đốc cùng văng ra ngoài, bùn đất nhão ra vì nước mưa giờ lại bám lên người họ quyện với máu thành một thứ chất nhầy nhem nhuốc. Trong khi đó mây đen vẫn đầy trời và mưa vẫn ào ào như thác đổ…













Hai cơ thể hấp hối được đưa vào bệnh viện, và thông tin về họ đã được báo về gia đình ngay khi phía bệnh viện tìm ra được danh tính của nạn nhân. Cả hai đều bị chấn thương nguy hiểm và ngay lập tức được đưa đến phòng cấp cứu khẩn cấp. Phía ngoài phòng mổ, hai gia đình cùng túc trực sát sao, hai người phụ nữ và hai cậu bé mới mười mấy tuổi, tất cả đều đầm đìa nước mắt và gương mặt xanh xao.







Ca phẫu thuật kéo dài hàng giờ đồng hồ bởi những vết thương nghiêm trọng trên cơ thể hai người. Những vị bác sĩ nỗ lực hết mình mong cứu sống được cả hai. Nhưng ông trời thật trớ trêu với con người làm sao…….













Vị Tổng giám đốc sau cơn hôn mê tỉnh lại nhận ra một sự thật đau buồn rằng người vệ sĩ kiêm tài xế của mình đã ra đi mãi mãi. Ngồi trên chiếc xe lăn trong phòng, ông luôn tự dằn vặt mình. Nếu như ông không nhất quyết đi trong ngày trời mưa giõ đó thì chuyện này đã không xảy ra. Và tại sao cả hai cũng bị thương như nhau mà lại người ra đi, kẻ ở lại.


Cậu con trai 11 tuổi mặc dù không thể hiểu hết những chuyện đã xảy ra, nhưng cậu đã tỏ ra là một đứa con biết suy nghĩ

- Cha đừng quá buồn. Không phải lỗi của cha đâu. Lỗi của tên tài xế container kia mà.











Mộ của người cha đã được yên vị trên ngọn đồi cạnh nhà bên dưới bóng cây sồi. Người mẹ đứng bên Hyun Joong, cậu bé khi đó vẫn đang thảm thiết gào tên cha trong cơn tuyệt vọng, mẹ cậu chẳng biết nên làm gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay con kìm nén những giọt nước mắt cứ chực trào ra trên gương mặt khắc khổ.









Vị Tổng giám đốc quyết định sẽ chu cấp toàn bộ cho vợ và con trai người vệ sĩ của mình như một cách bù đắp cho họ, giúp họ vượt qua khó khăn của cuộc sống. Ông sẽ coi họ như những người thân trong gia đình, và chăm sóc cho họ cho đến cuối đời để chuộc lại những lỗi lầm mà ông đã gián tiếp gây ra.







Nhưng nguyện vọng của ông đã thất bại. Quá đau buồn với cái chết của người chồng, bà Kim đã không thể tiếp tục ở lại ngôi nhà đẹp đẽ chứa chất những tình yêu thương và kỷ niệm hạnh phúc của họ. Trước khi vị Tổng giám độc mở lời đề nghị, hai mẹ con Hyun Joong đã dọn đi nơi khác, bắt đầu lại một cuộc sống mới với nỗi đau cất kín trong lòng.











Hyun Joong ngừng lại, anh nhìn ra ngoài ngọn đồi, nơi cây sồi đang vươn những cành lực lưỡng ngày càng dài ra.

- Cha anh…đang ở đó phải không?

Theo hướng mà Hyun Joong đang nhìn, Jung Min thấy hai gò đất nhỏ gồ lên ngay gần đỉnh đồi, dưới chân cây sồi lớn.

- Cả mẹ nữa. - Nhắc đến mẹ, anh mỉm cười - Mẹ anh thực sự đã phải chịu đựng tất cả những đau khổ lớn nhất của cuộc đời, bà đã chịu đựng toàn bộ thay cho anh.

- Mẹ anh…cũng…?

- Ừ. Em còn nhớ tuần anh xin nghỉ phép chứ? Hôm ở sân bóng, anh đã nhận được cuộc gọi từ bệnh viện rằng mẹ anh vừa bị ngất. – Như có gì đó ngẹn lại trong cổ họng, anh dừng lại, và đôi mắt anh đã rớm rớm - Mẹ anh bị bệnh, nhưng không chịu đi khám, đến lúc vào viện thì đã quá muộn. Mẹ anh đã bỏ anh lại sau gần một ngày hôn mê. - Ngừng một lát, anh tiếp - Nhưng cuối cùng thì, cha và mẹ đã được về lại với nhau rồi.





Hyun Joong lấy tay áo quệt vội dòng nước mắt vừa chớm trào ra. Jung Min nhìn anh với cái nhìn cảm thông, cậu vừa phải chịu đựng nỗi đau về cả tinh thần và thể xác, nhưng so với anh, nỗi đau đó giờ đây chẳng là gì nữa. Hôn lên đôi mắt ướt nước của anh, cậu nhận ra rằng con người anh không hề mạnh mẽ như cậu nghĩ…

~End chap 11~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét