Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 12)

Chapter 12: Trở về







Tờ mờ sáng, khi sương đêm còn ướt đẫm mặt lá, lũ chim làm tổ trên tán cây trước nhà còn chưa tỉnh giấc và mặt trời còn chưa ló dạng, Hyun Joong dẫn Jung Min lên đỉnh đồi, nơi cây sồi đang toả những cành lá của mình ra khắp xung quanh, che cho hai ngôi mộ nhỏ đang nằm im lìm bên nhau.


- Cha, mẹ. Cha mẹ ổn chứ? Hai người có hạnh phúc không? Con đang hạnh phúc cha mẹ ạ. Con hứa mình sẽ sống thật tốt như cha và mẹ mong muốn.


Đốt vài nén hương, anh cẩn thận thắp cho từng người. Jung Min thành khẩn đứng bên cạnh. Dường như cậu cũng có điều gì đó muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời.


- Em không có gì muốn nói với cha mẹ anh sao?
- …..



Anh nhìn cậu mỉm cười, một nụ cười buồn bã. Những người mà anh yêu thương đều đã phải trải qua đau khổ, anh tự hỏi liệu có phải vì mình đã mắc tội mà tại sao những người thân thiết xung quanh anh đều phải chịu đựng như vậy.














Trời đã sáng hẳn, ánh nắng phủ một màu vàng rực lên ngọn đồi, lên mặt hồ long lanh gợn sóng, hắt những tia sáng chói loà lên bức tường đã ẩm mốc lâu ngày. Jung Min ngoái lại nhìn ngôi nhà lần nữa rồi bước lên xe

- Em thích nó phải không?
- Uhm…
- Nếu thích em cứ đến bất cứ lúc nào em muốn.







Một ngày bình yên với Hyun Joong trong ngồi nhà nhỏ trên đồi, Jung Min mới thực sự hiểu được cuộc sống đẹp đẽ như thế nào, cậu nhận ra suốt mười mấy năm qua mình đã lãng phí thời gian vào những trò nghịch ngợm vô bổ, những cuộc gây gổ không những ảnh hưởng đến bản thân mà còn cả gia đình và nhiều người khác, cuộc sống chỉ nên có những điều tốt đẹp để mọi người có thể sống bình yên và không bao giờ phải cảm thấy hối hận.










Thấy con trai trở về hoàn toàn khoẻ mạnh, ông bà Park hết sức vui mừng. Họ cứ ôm lấy cậu mãi không muốn buông ra, niềm vui sum họp khiến cậu ứa nước mắt, cậu chưa bao giờ biết gia đình lại đáng quý đến thế. Trong khi đó, nhìn thấy cả ba người hạnh phúc bên nhau, Hyun Joong đứng lặng đi, những ký ức khi xưa lại ùa về. Ước gì anh vẫn còn có cha mẹ ở đây…














- Anh Jung Min, có thằng bắt nạt em.
- Anh nghĩ em nên đi báo với thầy chủ nhiệm thì hơn. Anh không giúp gì được đâu.






- Jung Min à...
- Mình xin lỗi không giúp được cậu.







- Này Jung Min, mày sợ rồi hả?
- Xin lỗi, mình không muốn.





Nhẹ nhàng và lịch sự từ chối tất cả những lời yêu cầu, năn nỉ hay thậm chí là đe doạ của tất cả, Jung Min thực sự đã thay đổi hoàn toàn. Một Jung Min cao ngạo và cứng đầu giờ đã biến mất rồi, giờ đây cậu hiền lành và nho nhã, khiến mọi người ai nấy đều sửng sốt. Họ có thể còn chưa quen, nhưng dần dần họ cũng sẽ hiểu và yêu mến Jung Min bây giờ.












Một buổi sáng thức dậy cùng lúc với gia nhân trong nhà, Jung Min cũng ra ngoài và tập thể dục. Không khí buổi sớm thật dễ chịu và trong lành, cậu khoan khoái hít một hơi dài và mỉm cười hài lòng với cuộc sống hiện tại.



- Hyun Joong à!

Tiếng đồng hồ dây cót vẫn kêu đều đều phía trong, nhưng không thấy ai trả lời.

- Hyun Joong, anh chưa dậy à?

Vẫn không có tiếng trả lời. Cậu cầm lấy nắm đấm cửa xoay nhẹ, nó không khoá!
Cánh cửa bật mở, chiếc đồng hồ trên bàn vẫn tiếp tục kêu, nhưng trên giường chăn màn được gấp cẩn thận và căn phòng hoàn toàn trống trơn.

- Hyun Joong!

Cậu hoảng hốt chạy ra, cậu chạy tới mọi ngõ ngách trong ngôi nhà, tìm trong nhà tắm, nhà bếp không thấy anh, cậu hớt hải chạy ra vườn, cả khu vườn rộng bao quanh ngôi nhà mà anh vẫn thường chạy quanh đó mỗi sáng, cậu cũng đã tìm hết. Không có anh! “Anh đang ở đâu hả Hyun Joong”. Cậu bắt đầu cảm thấy lo sợ, mắt cậu đã ươn ướt, và đôi môi mấp máy không ngừng gọi tên anh. Cậu trở nên hoảng loạn, không nhìn thấy anh, cậu gần như phát điên.

- Hyun Joong, đừng đùa nữa.! Anh ra đây đi!

Giọng cậu nghẹn lại, cố kìm nén những giọt nước mắt đang muốn rơi ra, cậu nấnc lên thành tiếng. Nhưng đáp lại chỉ có tiếng gió lao xao trong tán lá và tiếng chim lóc chóc đầu hồi.









Cậu thất thểu vào nhà, đôi dép đi trong nhà bị cậu mang cả ra ngoài vườn giờ lấm lem đất cát

- Con sao thế?

Jung Min quay lại nhìn mẹ, cậu không nói gì, chỉ cụp mắt xuống và quay đầu đi tiếp.

- Jung Min!

Cậu giật mình bởi giọng nói ồm ồm của cha, cậu luống cuống cúi xuống tháo đôi dép cầm ở tay. “Mình đang làm gì thế này?”

- Vào phòng cha một lát.



Cánh cửa sập mạnh sau lưng cậu, bà Park ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra. Jung Min chợt cư xử kì lạ từ sáng, và giờ thì cả Chủ tịch cũng có thái độ bất thường.





- Con đang làm gì vậy? - Giọng ông trở nên nghiêm khác.
- Con….
- Tìm Hyun Joong phải không?

Cậu há hốc miệng vì ngạc nhiên và sững sờ. Sao cha biết cậu đang làm gì chứ, lẽ nào từ trước đến giờ tất cả mọi việc cậu làm cha đều biết hết sao

- Sao không trả lời?
- Dạ ….

Gương mặt nghiêm nghị của ông bỗng giãn ra, ông nhìn cậu con trai đang lúng túng đứng trước mặt và cười. Cậu giật mình nhìn ông, mọi động thái của ông lúc này đều khiến cậu lo lắng

- Hyun Joong đang rửa xe ở ngoài cổng kìa.

Ông giờ tay chỉ ra ngoài cửa sổ, thấp thoáng sau hàng rào cây dây leo chằng chịt, có bóng trắng đang đi đi lại lại, và thỉnh thoảng rộ lên tiếng nước xối ào ào.


Đôi mắt ngay lập tức sáng lên, Jung Min quay người định chạy đi nhưng chợt nhận ra cha đang nhìn mình, cậu thôi không đi nữa mà chỉ đứng yên một chỗ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên, nhưng hai vành tai và đôi má thì nóng ran lên đỏ bừng.

- Còn chưa đi ra đi?

Mặt cậu lại càng nóng hơn, cha hiểu cậu quá rõ rồi, cậu có muốn giấu cũng không nổi, cậu chỉ lí nhí nói gì đó và rất chậm rãi từ từ đi ra cửa. Ông Park bật cười trước hành động trẻ con của cậu “Cái thằng…”. Chờ cậu ra khỏi phòng ông mới nói với theo:

- Nhớ thay đôi dép đi đấy.










Đứng phía trong hàng rào, Jung Min rẽ đám lá cây dày đặc nhìn ra, Hyun Joong mặc một chiếc áo phông màu trắng đơn giản, đôi tay khoẻ mạnh liên tục chà xát lên tấm kính xe bám đầy bụi, mái tóc ướt rũ thành từng lọn trước trán, phía thân áo trước cũng đẫm nước dán chặt vào da. Mồ hôi chảy thành dòng trên trán và lấm tấm sau lưng, nhưng khuôn mặt vãn vui vẻ và đôi môi luôn mỉm cười.

- Ai khiến anh rửa xe chứ?

Anh ngừng tay nhìn lên, Jung Min đã đứng trước mặt anh từ lúc nào mà anh chẳng hề hay biết. Đôi mắt cười nheo nheo lại vì nắng và hai bên mép khẽ nhếch lên, cậu thực sự rất đáng yêu. Anh ngay lập tức ném cho cậu một chiếc khăn

- Em cũng lau xe đi. Nếu không vì đưa em ra ngoại ô, xe đã không bẩn đến thế này.

Một cái nháy mắt tinh nghịch, anh lại cúi xuóng lúi húi với cái gầm xe đang bị bùn đất bám chặt. Cậu cong môi ra vẻ dỗi, ném trả lại chiếc khăn, cậu quay mặt đi chỗ khác nhưng mắt vẫn để ý xem tiếp theo anh sẽ làm gì.

- Không! Em có bảo ra ngoại ô đâu. Tự anh đi mà.
- Anh hỏi lại lần nữa, có làm không? – Anh đã đứng dậy, hai tay chắp sau như đang giấu vật gì đó.
- Khô….....................ông - Cậu kéo dài giọng ra, như muốn giễu cợt và thách thức anh, xem anh dám làm gì.




Rào!


Đôi mắt Jung Min tự động nhắm lại để tự bảo vệ. Nhưng cả người cậu từ đầu đến chân thì ướt sạch. Nước nhỏ thành từng dòng tong tỏng xuống đất. Hyun Joong liền đưa tay về, tiếp tục cầm vòi nước xối lên phần thân xe vừa xát xà phòng, bọt xà phòng chảy tràn ra đầy đất, anh mím môi để khỏi cười nhưng cơ mặt thì không theo ý anh, bởi vậy khuôn mặt ấy nhìn nhăn nhó đến tức cười.





- Ya!

Nhìn thấy khuôn mặt khổ sở vì kìm nén cảm xúc của anh, Jung Min không thể chịu nổi. Cậu hét lớn lên và ngay lập tức đuổi theo anh, trong khi anh đã đoán trước được ý đồ của cậu và nhanh chân chạy vòng sang phía bên kia ô tô, tay vẫn lăm lăm vòi nước.

- Giờ thì có chịu làm không?





Hai người đuổi nhau vòng quanh chiếc ô tô vẫn còn đang bám đầy bọt trắng và cả những vết bùn khô cứng lại thành mảng. Tiếng cười đùa chốc chốc lại rộn lên, và hai người cứ tiếp tục chạy giỡn nhau, vừa xối nước lên xe vừa xối lên người kia, cho đến khi chiếc xe sạch bóng và cả hai đều trở nên mệt lả…


~End chap 12~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét