Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 13)

Chapter 13: "Liệu đã là kết thúc?"







- Cha con đi học đây!
- Chủ tịch, cháu xin phép ạ.


Hyun Joong và Jung Min từ trên cầu thang bước xuống, người đi trước, người đi sau cách nhau chỉ một hai bậc. Gương mặt cả hai đều rạng rỡ, có vẻ như họ đang sống thực sự thoải mái và hạng phúc theo cách riêng của mình.


- Hyun Joong, cháu vào nói chuyện với ta. Jung Min à, hôm nay con đến trường một mình vậy nhé.



Câu nói của Chủ tịch như cắt ngang niềm vui của đôi trẻ. Jung Min ngơ ngác không hiểu lí do, trong khi đó Hyun Joong dường như đã nhận ra điều gì đó, anh chợt thay đổi sắc mặt, và nụ cười trên môi cũng tắt ngấm. Jung Min nhìn cha mình, rồi quay sang nhìn anh, trong đầu vẫn mông lung với những suy đoán chẳng hề có căn cứ. Nét mặt đăm chiêu của anh càng khiến cậu lo lắng, lại càng dùng dằng chưa muốn đi.

- Hyun Joong…



Anh không nói gì, chỉ nhìn cậu gật đầu rồi lặng lẽ theo Chủ tịch vào phòng. Cậu hiểu ý, một mình ra bến xe buýt ngồi chờ, cậu không muốn ai đưa mình đi, trừ anh. Ngồi ở nhà chờ xe buýt, trong lòng cậu vẫn thấp thỏm, chỉ muốn chạy ngay về nhà xem có chuyện gì đang xảy ra, nhưng lí trí đã ngăn cậu lại, cậu cần phải đến trường.












Nhận ra Jung Min đi bộ từ đằng xa, đám học sinh trong trường không khỏi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên họ thấy cậu đi xe buýt

- Jung Min, vệ sĩ của cậu đâu rồi?
- Ô sao lại đi xe buýt vậy? Xe riêng đâu?
- Cãi nhau với cha nên đi xe buýt à?
- ….



Cậu đi qua đám đông ồn ào , những kẻ lúc nào cũng soi mói chuyện của người khác, nhưng không mảy may nghe thấy điều gì. Trong đầu cậu bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Cha cậu và Hyun Joong đang nói về chuyện gì?”







Chiếc kim đồng hồ cứ nhích dần từng chút một, thời gian cũng theo vậy mà trôi qua một cách chậm chạp. Tiếng giảng bài đều đều của thầy chủ nhiệm làm cho cậu càng thêm chán ngán. Jung Min ngồi trong lớp mà trong lòng như có lửa đốt, bỗng nhiên cậu thấy vô cùng bất an, chỉ mong mong sao cho giờ học kết thúc thật nhanh.










Đứng chờ ở trạm xe buýt chưa đầy hai phút, Jung Min đã không thể chịu nổi sự chờ đợi này. Cậu quyết định sẽ chạy bộ, cậu không thể đứng đợi một cách vô vọng như thế được. Có một điều mơ hồ nào đó bám lấy suy nghĩ của cậu khiến cậu lo sợ. Thực ra đã có chuyện gì?




Và rồi sự lo sợ lên đến đỉnh điểm khi cậu gọi cho Hyun Joong và anh không hề nhấc máy. Chiếc điện thoại cứ kêu tút tút liên hồi trong khi đầu dây bên kia không hề có tín hiệu trả lời. Cậu thấy bứt rứt trong người, và không thể kiên nhẫn đứng chờ thêm một giây nào nữa, cậu khoác túi lên vai chạy bộ về nhà. Sự bồn chồn sốt ruột gần như đã kiểm soát lí trí, cậu cứ chạy không nghỉ và thậm chí không cả chờ đèn giao thông. Cậu đi cắt ngang con phố, len lỏi giữa những chiếc ô tô đang bấm còi inh ỏi chỉ trực lao đi. Không ít lần những chiếc xe phải đột ngột phanh gấp ngay trước chân cậu, nhưng có vẻ như cậu đã chẳng hề để ý đến những nguy hiểm đó, tâm trí cậu giờ đã để ở một nơi khác rồi.











- Con đã về ạ!

Jung Min đưa mắt nhìn ra xung quanh, nhưng dường như không có gì thay đổi cả, mọi việc vẫn đang diễn ra như hằng ngày nó vẫn thế. Cha cậu chưa đi làm về, mẹ cậu ở trong phòng đọc sách, và những người làm trong nhà vẫn tất bật với những công việc của họ. Nhưng sao cậu lại có cảm giác bất an đến thế. Phải rồi, chỉ còn một người mà cậu chưa nhìn thấy ở đây bây giờ thôi.






Vội vàng leo lên gác, nhưng cậu lại đứng bần thần ở hành lang. Cậu không dám bước vào phòng Hyun Joong, điều gì sẽ xảy ra nếu như anh không ở trong đó? Cậu sẽ chạy cuống lên tìm anh khắp mọi ngõ ngách trong nhà như trước ư? Nhưng nếu thực sự anh không có ở đây, trong nhà cậu nữa thì sao? Cậu sẽ đi đâu để tìm anh bây giờ? Liệu cậu có thể biết được anh ở đâu ngoài nhà cậu hay không? Cậu sẽ tìm anh ở một nơi mà cậu thậm chí chưa bao giờ biết nó là nơi nào hay sao? Cậu thấy sợ, sợ rằng mình sẽ phải đối diện với một căn phòng trống khi mở cánh cửa gỗ nặng nề kia ra, cậu sợ sẽ phải thấy mình đau khổ trong hoàn cảnh đó. Nỗi sợ hãi của sự rụt rè, sự nhút nhát đã ghìm chân cậu lại. Cứ đứng như vậy một hồi lâu, rồi cậu quay bước về phòng mình.






Ngồi trên chiếc bàn học quen thuộc cạnh cửa sổ và nhìn xuống dưới sân, những kí ức về những ngày đầu giữa hai người chợt ùa về. Jung Min nhớ người vệ sĩ của mình. Cậu nhớ cái ngày đầu tiên gặp gỡ, khi cậu còn quá bướng bỉnh và anh luôn lẽo đẽo theo sau cách cậu 2 mét. Cậu nhớ lần đầu tiên thấy anh bước ra từ nhà tắm làm cậu đỏ bừng mặt vì ngại ngùng. Cậu nhớ giọng nói anh lúc giảng bài cho mình, nhớ gương mặt nghiêm túc của anh khi chú tâm vào một việc gì đó, nhớ ánh mắt giận dữ khi cậu làm sai điều gì,… Cậu quen anh mặc dù chưa lâu, nhưng giữa hai người, quả thực có quá nhiều kỷ niệm, vui có, buồn có, đau đớn có, hạnh phúc có. Đến nỗi giờ đây, cậu không thể hình dung nổi nếu không có anh cậu sẽ thế nào…





Dòng suy nghĩ miên man của cậu bị cắt đứt bởi tiếng cánh cổng sắt mở ra ken két: cha về! Từ trên cửa sổ nhìn xuống, cậu thấy cha mình, và thấy mẹ đang ra đón cha, thấy cả những người làm cúi rạp mình chào ông chủ. Nhưng cậu muốn nhìn thấy thứ khác kia…











- Jung Min, vào phòng cha một lát.

Cậu ngồi đờ đẫn trên ghế, ánh mắt mơ màng như đang nghĩ về chuyện gì lung lắm. Ông Park nhìn vẻ mặt con trai mình, có vẻ hơi lưỡng lự một chút nhưng rồi ông vẫn quyết định nói.

- Từ giờ con sẽ không có vệ sĩ riêng nữa.

Đôi mắt vô hồn kia chợt bùng tỉnh, cậu tròn mắt nhìn cha như không muốn tin những gì mình vừa nghe thấy. Trong phút chốc, cậu lắp bắp không nói nên lời.

- Sáng nay cha đã nói chuyện với Hyun Joong rồi. Từ ngày mai, con sẽ đến trường bằng xe buýt.
- Sao cha không nói trước với con? - Cậu đột ngột phản ứng mạnh mẽ - Sao cha có thể làm mà không nói gì với con như thế? Dù sao đó cũng là người của…. à không, vệ sĩ riêng của con cơ mà!
- Cha biết đó là vệ sĩ riêng của con. Nhưng là do cha thuê, nên cha đâu cần phải bàn bạc trước với con.
- Cha….
- Hơn nữa, cha chỉ làm theo lời hứa với con thôi, con trai.
- Lời hứa? Lời hứa nào…? - Sực nhớ ra điều gì, cậu đưa tay lên miệng sửng sốt - Lẽ nào…
- Phải rồi con trai. Khi con hoàn toàn thay đổi, Kim Hyun Joong sẽ ra đi.
- Không! - Cậu đứng phắt dậy – Con chưa thay đổi, con vẫn chưa thay đổi hoàn toàn, con vẫn chưa thay đổi mà…



Cậu gào lên, gịong khản đặc, đôi mắt nhoè hẳn đi vì nước. Hợp đồng đã kết thúc, và Hyun Joong ra đi, còn cậu thì sao? Cậu chạy ào ra ngoài, gió táp vào mặt cậu đau rát. Cậu không muốn tin vào những gì cha vừa nói, nó không phải sự thật, nó sẽ không xảy ra, không bao giờ. Và rồi cậu leo lên gác, giờ thì cậu phải mở cánh cửa kia ra, dù trong đó có người hay không, cậu cũng sẽ phải mở nó, nhất định phải mở.


Rầm!



Cánh cửa gỗ va mạnh vào tường tạo nên thứ âm thanh chát chúa. Đúng như nỗi sợ hãi của cậu khi nãy: căn phòng trống không. Lần này, nó thực sự là trống không. Nếu như trước đây, dù anh không có trong phòng, cậu vẫn sẽ nhìn thấy chăn gối được xếp cẩn thận, đồ dùng của anh ở trên bàn, và chiếc đồng hồ dây cót sẽ kêu đều đều. Còn bây giờ thì, ngay cả một mảnh giấy nhỏ cũng không có, hoàn toàn không có gì hết. Anh đã đi, đi thật rồi.













Gió rít ù ù qua những khe cửa hẹp đóng không khít, tán cây bị gió giật len giật xuống rũ rượi bên ngoài cửa sổ. Tối nay có gió mùa. Jung Min nằm gục trên chiếc giường trống, không gối, không chăn, và đệm cũng không. Nhưng cậu muốn ở đây, vì đó là phòng anh hay đúng hơn nó đã từng là phòng của anh.



Cánh cửa gỗ khẽ mở, ánh đèn từ ngoài hành lang lọt vào vẽ một đường thẳng tắp trên nền nhà. Khe sáng ánh dần dần rộng ra, làm căn phòng đang tối om vì không bật đèn sáng lên một chút.

- Jung Min…

Cậu quay đầu ra hướng khác, cố ý không muốn nghe bất kì điều gì từ cha mình

- Chúng ta cần nói chuyện.
- …
- Vừa rồi vì con quá xúc động, cha không thể nói tiếp. Nhưng cha vẫn chưa nói xong hết với con.
- Con không nghe.
- Cha xin lỗi. Nhưng có lẽ, chuyện này con sẽ quan tâm……….Vì…nó liên quan đên…cha của Hyun Joong.

Xem lại chapter 3
~End chap 13~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét