Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

[Short fic] HyunMin's diaries (Last part)

Ngày…tháng…năm…

Jung Min lúc ấy đang tắm, trong khi phòng tắm thì ở ngay sát phòng tôi. Dù không muốn nhưng tiếng cậu ấy xối nước kỳ cọ cứ dội vào tai làm cả người tôi cứ bứt rứt không yên. Bao giờ cậu ấy mới tắm xong cho cái đầu của tôi được nghỉ ngơi đây?

            Cuối cùng thì cậu ấy cũng xong, nhưng thế này thì còn hành hạ tôi khổ sở hơn ấy chứ. Cậu ấy chỉ quấn mỗi cái khăn ngang hông mà ngang nhiên đi qua cửa phòng tôi. Này Jung Min, cậu muốn tôi phát điên phải không? Tính kiên nhẫn của tôi cũng có hạn thôi đấy!

            Đột nhiên đèn tắt, tôi đoán là cúp điện, cả nhà tối om chẳng nhìn rõ thứ gì. Lợi dụng lúc tối tăm, tôi chạy sang phòng Jung Min đè cậu ấy ra hôn, cậu ấy sẽ không thể nhận ra ai vào với ai được nên tôi chẳng sợ. Cái lúc giữ chân tay cậu ấy khỏi vùng vẫy, tôi mới phát hiện là cậu ấy không mặc gì. Thôi thì mấy khi có cơ hội, hành động nhanh rồi đi ra chứ không may mà đèn sáng trở lại là tôi đi đời.





Ngày…tháng…năm…

Tôi vừa tắm xong thì điện bị cắt, quần áo còn chưa kịp mặc. Tôi đang tính đi tìm chiếc đèn pin thì bỗng dưng kẻ nào đó xông vào phòng tóm lấy tôi mà đè ra giường. Tên này khoẻ quá, tôi giãy giụa thế nào hắn cũng kìm lại được. Tôi định hét lên báo mọi người tới cứu thì hắn lại đè nghiến môi tôi ra mà hôn. Tôi cố đạp mãi mà hẵn không chịu buông, mãi sau thì hắn chạy mất, trước khi tôi kịp nhìn xem mặt mũi thế nào. Tôi mà bắt được hắn thì đừng mong còn đường sống với tôi.






                                   *                                                   *                                                    *










Ngày…tháng…năm

Nghĩ đi nghĩ lại, tôithấy mình không thể cứ thầm thương trộm nhớ Jung Minmãi thế này được. Tôi quyết định phải bày tỏ, nhưng mà làm cách nào mới là điều quan trọng.

Tối hôm ấy tôi lấy hết can đảm sang gõ cửa phòng Jung Min. Một hồi lâu không thấy ra mở, tôi thử mở cửa vào, hoá ra phòng cậu ấy không khoá. Lúc ấy Jung Min đang nằm ngủ, chăn trùm kín đầu, chỉ thò hai cái chân ra ngoài. Gọi mãi cũng không thấy thưa, tôi cứ chai mặt ngồi xuống cạnh giường cậu ấy kể lể tâm sự bộc bạch một lúc lâu dù chẳng biết cậu ấy  có nghe gì không.

Một lúc sau tôi giật mình thấy cậu ấy tung chăn bật dậy lườm tôi rồi cằn nhằn là làm cậu ấy mất giấc ngủ. Tôi hoảng quá, họi bừa cậu ấy nãy giờ có nghe tôi nói gì không, cậu ấy làu bàu là nghe hết rồi, xong rồi thì đuổi tôi ra. Liệu cậu ấy có nghe thấy thật không nhỉ?








Ngày…tháng…năm…

Hôm ấy tôi trùm chăn nằm nghịch chiếc diện thoại mới mua. Tôi mang máng tiếng Hyun Joong gọi nhưng tôi mặc kệ, đêm hôm chưa ngủ còn sang đây kiếm chuyện gì không biết nữa.

            Rôi sau đó lúc anh ta tự động mở cửa vào phòng, tôi mới nhớ ra là mình chưa khoá cửa. Vậy là anh ta lại gọi tôi một thôi một hồi nữa. Thật rõ là đồ dư hơi, anh muốn nói gì làm gì thì cứ nói cứ làm đi, sao cứ phải làm phiền tôi thế nhỉ?

            Rôi cuối cùng anh ta cũng mở mồm ra nói. Anh ta ngồi cạnh chỗ tôi nằm, thao thao bất tuyệt nào là chuyện chúng tôi gặp nhau, ở chung với nhau, kỷ niệm với nhau, cảm xúc gì gì đó anh ta dành cho tôi…vô số thứ. Cách bày tỏ của anh dài dòng đến thế hả Hyun Joong? Anh cứ nói thẳng một câu ra có phải  ngắn gọn dễ hiểu hơn không? Cứ nói mấy chuyện tôi cũng biết ấy làm gì cho phí thời gian. cũng mất công tôi dỏng tai nghe chờ đợi mấy từ cần thiết. Đồ ngốc không biết cách diễn đạt.



















                                   *                                                   *                                                    *

















Ngày…tháng…năm

Chiều nay tôi gặp Jung Min trong cửa hàng, cậu ấy hay đi ngắm đồ trước khi mua một thứ gì đó. Tôi đã nghĩ ngợi một chút trước khi quyết có tới gặp cậu ấy hay không. Và rồi tôi đã quyết gặp để hỏi cho ra nhẽ, rằng cậu ấy có đồng ý với lời đề nghịi tối hôm trước của tôi không.


            Tôi đã cầm tay và gọi cậu ấy ngọt ngào nhất có thể. Cậu ấy không chống cự mà cứ để yên tay cho tôi nắm. Lúc tôi hỏi cậu ấy có chấp nhận không cậu ấy bảo thẳng thừng là không. Tôi thắc mắc sao không mà cậu ấy lại đồng ý để tôi cầm tay thì cậu ấy im luôn chẳng nói gì nữa, cứ nhìn đi chỗ khác thôi.
Cậu ấy đang ngượng tôi? Vậy nghĩa là cậu ấy đồng ý rồi đúng không? Vậy mà còn giả bộ.
Jung Min à, em đồng ý rồi phải không?





Ngày…tháng…năm…

            Chiều nay tôi đang chọn đồ trong cửa hàng thì gặp Hyun Joong. Anh ta đột ngột xong tới cầm tay tôi mà gọi tôi ngọt xớt. Anh ta cứ gặng hỏi mãi về cái chuyện anh ta nói với tôi đêm hôm trước. Sao anh ta cứ bắt tôi phải trả lời thẳng ra mới chịu chứ? Anh không biết nhìn hả Hyun Joong? Chẳng lẽ cứ phải nói là “Em đồng ý” thì anh mới chịu sao? Anh ngốc thì cũng ngốc nó vừa phải thôi chứ.



~End~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét