Thứ Năm, 3 tháng 3, 2011

[Oneshot] 4Chance

Tittle: 4Chance
Author: Sea
Pairing:
HyunMin
Disclaimer: Họ thuộc về nhau
Rating: K
Category:
Romance A/N: 
Repost by Rim aka Park Eun Rim (đã được sự cho phép của Author)






Sự chân thành có thể làm rung động mọi trái tim, cho dù nó đã có chủ…




Tôi yêu một người, người đó tên là Lee Jungmin. Chúng tôi thu hút nhau bằng ánh mắt, tôi nghĩ là như thế. Năm mà chúng tôi bắt đầu yêu nhau là năm trung học thứ hai của tôi, và Jungmin thì mới học năm đầu.



Có một cậu trai ở lớp bên cạnh, đều đặn mỗi dịp lễ tết đều cầm một nhành hoa màu tím đứng trước cửa lớp chờ Jungmin tan học ra về, chỉ để tặng hoa và đưa thư kết bạn với em. Và dù là biết Jungmin đã có người yêu nhưng cậu trai này vẫn không bỏ cuộc, cậu tên Kyujong, nổi bật với cặp kính to và mái tóc màu nâu đỏ.



Mỗi lần cầm thư của Kyujong trên tay, Jungmin đều quay sang hỏi tôi :


Anh có muốn em giữ nó không?

Đó là thư của em, muốn sao thì tùy em. Anh nghĩ là thêm một cơ hội cũng không tệ.




Không phải lúc nào cơ hội cũng có sẵn đâu Hyunjoong…






Một ngày mùa thu, Jungmin rủ tôi cùng thi chạy trên con đường đầy lá trước cổng trường. Tôi cố tình đi thật chậm để em có thể vượt lên trước và chiến thắng. Sức khỏe Jungmin không thích hợp vận động mạnh, và vì thế mà chỉ một quãng đường ngắn cũng đủ để làm em thở dốc, hai gò má hồng lên trong ánh hoàng hôn chiều. Chạy đến gốc cây cuối con đường, em gập người xuống để thở. Một lúc sau thì quay lại cười và nói với tôi rằng:


Em thắng rồi! Anh phải hứa với em điều này nhé, ngày cuối cùng của năm thứ sáu mà chúng ta quen nhau, anh sẽ lấy em nhé!


Tôi khá bất ngờ trước lời đề nghị của em, nhưng sau đó lại thấy nó cũng hợp lý đó chứ, ngoài Jungmin ra thì tôi còn lấy ai nữa đây, yêu ai phải lấy người đó chứ.


Ừ, anh sẽ lấy em.




Ngốc, đừng vội hứa trước điều gì chứ.









Thời gian thấm thoắt trôi. Mỗi năm Jungmin đều nhận được năm, bảy lá thư của Kyujong, đến khi ra trường thì cậu ấy lại gửi thư đến nhà. Ngày tôi thực hiện lời hứa với Jungmin đã gần kề, một ngày nữa thôi, ngày mai, chúng tôi sẽ cùng nhau đi đăng ký kết hôn.



Tôi đến cửa hàng trang sức lấy đôi nhẫn vào buổi chiều. Tôi đã đặt làm chúng cách đó một tháng. Kiểu dáng cũng khá đơn giản, cả tôi và Jungmin đều không thích cầu kỳ. Vừa về đến nhà, tôi đã nghe giọng bố nói vọng ra:

Hyunjoong phải không con? Vào đây, bố có chuyện này muốn nói với con.



Ngày mai con sẽ đi du học trong vòng bốn năm. Hồ sơ và các thứ bố mẹ đều đã sắp xếp xong cả rồi. Con chỉ việc lên máy bay lúc bảy giờ thôi.

Bố, bố đùa con phải không? Con đã nói là ngày mai con và Jungmin sẽ đi đăng ký kết hôn mà? Mà tại sao lại phải đi học gấp như thế? Đợi chúng con kết hôn xong rồi đi cũng được mà?

Việc kết hôn cứ hoãn lại, vấn đề là bố muốn con đi học, ngay bây giờ! Bố không phản đối con lấy Jungmin, nhưng không phải là thời điểm này.


Ánh mắt bố đanh lại. Trước giờ ông đã quyết định điều gì là không bao giờ thay đổi, và tôi cũng không có khả năng làm ông thay đổi quyết định đó. Tôi cũng chưa bao giờ cãi lại bố. Vậy là tôi phải thất hứa với Jungmin ư? Không sao, tôi tin vào tình cảm sáu năm của chúng tôi, không phải nói thay đổi là thay đổi. Tôi chạy vội đến nhà Jungmin.


Jungmin à, anh đang ở trước nhà em, em xuống một chút nhé.


Vài phút sau, em bước ra với nụ cười tươi, còn lòng tôi thì như có mấy tảng đá nặng đè chặt.


Có việc gì gấp thế anh, mai là gặp nhau rồi mà?

Jungmin à….ngày mai… anh không thể đi đăng ký kết hôn với em được.
Anh phải đi du học, bố đã sắp xếp hết mọi thứ. Em chờ anh nhé, bốn năm sau chúng ta sẽ kết hôn với nhau.

Anh đang đùa phải không? Đi du học? Làm gì mà gấp như thế? – Em mở to mắt nhìn tôi, giọng run run.

Đó là do bố sắp xếp, anh không biết gì hết. Em đợi anh nhé, bốn năm sẽ qua mau thôi.


Em im lặng nhìn tôi chằm chằm, như thế không tin vào những gì vừa nghe được. Một lúc sau, em quay mặt đi nơi khác, gạt nhẹ đôi mắt và quay lại nói với tôi:


Hyunjoong à, em xin lỗi, em không thể chờ anh được. Chúng ta chia tay đi.


Anh có yêu em không?






Tôi nghe tai mình ù đi, lùng bùng đến mức không còn nghe rõ điều gì nữa. Mãi về sau này, mỗi lần nhớ lại, tôi nghĩ là mình đã thấy em còn nói gì đó sau câu nói chia tay, nhưng cụ thể là gì thì tôi không biết, tôi có còn nghe thấy gì nữa đâu.


Nói xong, em chạy thằng vào nhà, không quay đầu lại. Tôi không gọi, cũng không giữ em. Tôi thậm chí còn không có khả năng giữ được bản thân mình thì làm sao mà giữ được em đây? Tôi tự nói với mình bằng hy vọng nhỏ nhoi nhất, rằng bốn năm sau, khi quay về, Jungmin vẫn sẽ ở đó và chờ tôi về để kết hôn với em.









Bốn năm trôi qua, nói ngắn không ngắn, dài cũng không dài. Tôi thỉnh thoảng dùng những tấm postcard xinh xắn viết thư cho Jungmin nhưng chưa bao giờ em hồi âm lại. Có lẽ em bận, hoặc là phía bưu điện đã làm thất lạc thư. Dù sao thì tôi vẫn tin là Jungmin còn yêu tôi, cũng như tôi còn yêu em.


Ngày trở về, việc đầu tiên tôi làm là chạy ngay đến nhà Jungmin. Căn nhà đóng cửa im lìm, hàng rào trắng trước cổng mọc đầy dây leo, có vẻ như là em đã dọn đi nơi khác lâu rồi. Hòm thư đóng đầy bụi và rỉ sét, tôi thấy thấp thoáng trong đó một trong số những tấm postcard mà tôi đã gửi cho em. Chả trách thư của tôi lại chẳng có hồi âm.


Tôi bấm chuông nhà hàng xóm bên cạnh và hỏi thăm. Bác ấy bảo rằng bốn năm trước, Jungmin đã kết hôn với một người bạn học, tên Kyujong, họ cùng nhau chung sống được một tháng thì em mất. Căn bệnh quái ác dai dẳng theo em đến sáu năm. Sau đó Kyujong vì quá đau buồn nên cũng đã rời đi. Nói đoạn, bác hàng xóm quay vào trong nhà và mang ra một phong thư đã ố vàng. Trên đó là nét chữ của Jungmin, ngày viết là hôm nay của bốn năm về trước.


Tôi mở phong thư, phía trong chả có gì, ngoài một chiếc lá vàng




Em bệnh, và tôi lại không hề biết. Tôi chỉ biết sức khỏe em yếu, nhưng lại không biết em bị bệnh gì. Tôi biết em sống cùng họ hàng. Tôi chỉ biết như thế, tôi chưa từng bước vào nhà em, chưa từng thấy người “họ hàng” mà em nói đến. Suốt bốn năm qua, tôi không hề biết em đã sống như thế nào, có khỏe mạnh hay không. Cái mà tôi bám víu vào chỉ là hy vọng mơ hồ về thứ tình cảm của sáu năm trước. Tôi chẳng biết gì về em, tôi chẳng biết gì hết. Phải chăng, điều sau cùng mà em nói, cái điều quan trọng mà tôi lại không nghe rõ ấy, lại là về căn bệnh này?




Tôi có yêu em không?




..

.


Không hiểu sao tôi lại có cảm giác cuộc sống của tôi không còn là của tôi nữa. Nó chưa bao giờ do tôi quyết định. Từ học hành, công việc, mọi thứ, kế cả tình yêu. Tình yêu của chúng tôi cũng là do em chủ động. Nghĩ kỹ lại, tôi chưa bao giờ chính miệng nói “tôi yêu em”, tôi chỉ gật đầu “anh cũng thế” mỗi lần em nói yêu tôi. Suốt mười năm qua, tôi đã làm cái gì đây? Cả việc nhìn em lần cuối tôi cũng không làm được, cứ như thể tôi luôn bao bọc cuộc sống của mình trong một giấc mơ vậy, không rõ đâu là thực, đâu là ảo nữa.



Tôi bâng quơ suy nghĩ đến khi va mạnh vào một ai đó. Tôi vội cúi xuống giúp người đó nhặt lại đồ. Có vẻ như là một cậu sinh viên.

Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?

Tôi không sao, cám ơn đã nhặt giúp.




Người đó ngẩng mặt lên và đẩy lại gọng kính, từ trong tiềm thức, ánh mắt lấp lánh, đôi gò má hồng ngày xưa lại hiện về. Và nơi mà chúng tôi đang đứng cũng là nơi tôi tạo lời hứa sáu năm với Jungmin. Phải chăng Chúa trời lại cho tôi một cơ hội khác? Người à, có phải Người vẫn còn thương xót cho một kẻ mộng mị như con hay không?


Tôi tự bảo từ nay cuộc đời tôi sẽ do tôi quyết định chứ không phải một ai khác. Và quyết định đầu tiên của tôi ngay bây giờ là sẽ nắm lấy tay con người đối diện kia, mãi mãi.

Tôi có thể mời cậu đi uống nước xem như xin lỗi không? Tôi là Kim Hyunjoong, cậu tên gì vậy? – Tôi mỉm cười, nhìn sâu vào đôi mắt người đó và chìa tay ra.

Được thôi, tôi cũng không bận lắm.Tôi tên là Park Jungmin. – Bàn tay em mềm mại siết nhẹ tay tôi.







Không phải lúc nào cơ hội cũng có sẵn đâu Hyunjoong…








Câu chuyện của chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu…

End.


5 nhận xét:

  1. Quote:
    Tôi yêu một người, người đó tên là Lee Jungmin.
    Đọc từ đầu mình nghĩ cái này là bạn Sea có ý lấy tên khác tên thằng M đi, còn người thì vẫn là nó cơ. Mình ko nghĩ đây là M khác đâu. Thật ý.


    Quote:
    Sự chân thành có thể làm rung động mọi trái tim, cho dù nó đã có chủ…
    Còn câu này mình hơi có tí hoang mang, bởi vì ý nói vậy tức là HM yêu nhau rồi sẽ có thằng thứ 3 xen vào làm 1 trong 2 thay đổi


    Quote:
    Có một cậu trai ở lớp bên cạnh, đều đặn mỗi dịp lễ tết đều cầm một nhành hoa màu tím đứng trước cửa lớp chờ Jungmin tan học ra về, chỉ để tặng hoa và đưa thư kết bạn với em. Và dù là biết Jungmin đã có người yêu nhưng cậu trai này vẫn không bỏ cuộc, cậu tên Kyujong, nổi bật với cặp kính to và mái tóc màu nâu đỏ.
    Bạn Sea bị nghiện màu TÍM Cả hai cái fic bạn Sea viết đếu lôi màu này vào.
    KJ có tóc màu nâu đỏ Trông sẽ dư lào nhỉ?



    Quote:
    Anh có muốn em giữ nó không?

    Đó là thư của em, muốn sao thì tùy em. Anh nghĩ là thêm một cơ hội cũng không tệ.
    Thế là sao? Sao không giữ người yêu mà lại nói cái kiểu đẩy nó đi thế Sao lại bảo nó nắm lấy cơ hội khác chứ



    Quote:
    Em thắng rồi! Anh phải hứa với em điều này nhé, ngày cuối cùng của năm thứ sáu mà chúng ta quen nhau, anh sẽ lấy em nhé!
    Mình băn khoăn tại sao lại là 6 năm? Bạn Sea có thể giúp mình lí giải nó đc ko


    Quote:
    Mỗi năm Jungmin đều nhận được năm, bảy lá thư của Kyujong, đến khi ra trường thì cậu ấy lại gửi thư đến nhà.
    Ngày nào cũng cầm hoa cầm thư đứng trước cửa mà lại chỉ có 5 -7 thư 1 năm thôi à M nó chuồn mất nên ko gặp đc à


    Quote:
    Ngày mai con sẽ đi du học trong vòng bốn năm. Hồ sơ và các thứ bố mẹ đều đã sắp xếp xong cả rồi. Con chỉ việc lên máy bay lúc bảy giờ thôi.
    Nếu chuẩn bị cho H đi thì đáng ra phải nói trước chứ, làm gì có chuyện hôm sau đi, tối hôm trước mới bảo. Làm thế thì H nó cuống đít lên mà thu dọn đồ đạc à? Kiểu này đúng kiểu ông bố ko cho lấy M nhưng mà làm ra vẻ là có đây mà



    Quote:
    Nói xong, em chạy thằng vào nhà, không quay đầu lại. Tôi không gọi, cũng không giữ em. Tôi thậm chí còn không có khả năng giữ được bản thân mình thì làm sao mà giữ được em đây? Tôi tự nói với mình bằng hy vọng nhỏ nhoi nhất, rằng bốn năm sau, khi quay về, Jungmin vẫn sẽ ở đó và chờ tôi về để kết hôn với em.
    Ngốc quá sức tưởng tượng, có thằng đần nào thấy người yêu đòi chia tay mà mặc kệ xong rồi còn nghĩ là người ta sẽ chờ mình chứ




    Quote:
    Người đó ngẩng mặt lên và đẩy lại gọng kính, từ trong tiềm thức, ánh mắt lấp lánh, đôi gò má hồng ngày xưa lại hiện về. Và nơi mà chúng tôi đang đứng cũng là nơi tôi tạo lời hứa sáu năm với Jungmin. Phải chăng Chúa trời lại cho tôi một cơ hội khác? Người à, có phải Người vẫn còn thương xót cho một kẻ mộng mị như con hay không?
    Mình đọc đến gần cuối, tưởng là sad ending.
    Thế mà rồi lại lòi ra cái đoạn này. Sau đó thì lòi ra cái tên Park Jung Min nữa ôi dời ạ Làm mình khóc thương số phận em M, khóc thương cuộc tình ngang trái của chúng nó đến não cả lòng mà rồi cuối cùng mới phát hiện ra là đấy ko phải em M CỦA MÌNH Em M của mình đến cuối mới thòi ra
    Túm lại thì HM vẫn là Happy Ending
    Mình yêu bạn Sea





    P.S: À quên, cái title 4Chance, để mình giải thích cho reader nào ko hiểu nhé. 4Chance của SS là Bốn cơ hội, cơ mà lại ko có "s" ở cuối. Đấy là sai ngữ pháp
    Còn 4Chance này ko có "s" ở cuối bởi vì đấy ko phải là Bốn cơ hội, mà là Cho một cơ hội
    Cái title thật là meaningful

    Trả lờiXóa
  2. Cho một cơ hội thì fải For a chance chớ nhở bạn Dim :))~

    Dù xao thì mìh thích thích thích thích fic này nah. :X~

    Trả lờiXóa
  3. Á YBS >:D<
    Fic hem phởi của em mà =))

    Trả lờiXóa
  4. Biết mà =)) ngừi ta có đọc tên tác giả chớ bộ =)) mấy fic kia của pạn Dim cũng đọc hết dồi, hehe :">~

    Trả lờiXóa
  5. Nhưng mà fic em YBS có kêu thích cái nào đâu :">

    Trả lờiXóa