Thứ Ba, 29 tháng 3, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 4)

Chapter 4: Tình huống bất ngờ







Sáng thứ 7, một ngày cuối tuần đẹp trời. Cả chủ tịch Park và phu nhân đều tới khu biệt thự phía Nam thành phố để nghỉ ngơi từ sớm. Ở nhà chỉ còn Jung Min và một số gia nhân. Cậu biết điều đó, nên mặc dù đã tỉnh giấc từ trước, nhưng cậu vẫn nằm lì trên giường không chịu dậy. Mặc dù muốn đuổi cổ tên vệ sĩ mới đi càng nhanh càng tốt, nhưng hiện giờ cậu chưa nghĩ ra được kế gì thật hoàn hảo cả. Bởi vậy, trước khi có thể nghĩ ra điều gì, cậu chỉ muốn nghỉ ngơi.





Trong khi đó, Kim Hyun Joong đã thức dậy từ tinh mơ và đã đi ra ngoài tập thể dục. Bước vào cuộc sống của gia đình họ Park, anh cảm thấy chính bản thân mình có chút thay đổi. Anh chưa nhận thức được rõ ràng sự thay đổi đó là gì, có thể là một chút gánh nặng công việc, hay là một chút trải nghiệm mới cho một hoàn cảnh mới. Anh cũng không hiểu lí do tại sao chủ tịch Park lại chọn anh trong số hàng chục vệ sĩ ở đó, và tại sao ông lại giao cho anh một việc mà anh chưa từng làm bao giờ trước đây. Anh cảm nhận được lòng tin từ ông, nhưng lí do đằng sau sự tin tưởng đó là gì, cho đến giờ anh vẫn chưa thể nào lí giải nổi.







Chạy hết hai vòng quanh khu vườn đằng sau nhà, anh dừng lại trước cửa nhà bếp, mà phía trên là cửa sổ phòng jung Min. Cánh cửa vẫn đóng kín từ bên ngoài, và tấm rèm trắng vẫn im lìm phía sau nó, chứng tỏ chủ nhân của căn phòng vẫn chưa hề thức dậy. Chợt nhớ tới chuyện xảy ra ở trường ngày hôm qua, anh bỗng bật cười. Đôi chim bồ câu đậu trên bãi cỏ phía trước sân giật mình bay vút lên, chúng vừa bay vừa lượn vòng quanh nhau và rồi mất hút phía sau toà nhà.











Anh cởi chiếc áo ướt đẫm mồ hôi vắt lên trên mắc rồi với tay mở vòi hoa sen. Tiếng nước rào rào dội lên người, chảy thành từng dòng ướt sũng sàn nhà tắm, xối lên những cơ bắp cuồn cuộn đang nóng rừng rực làm hơi nước nghi ngút ngập phòng.











Những âm thanh nhộn nhịp của một ngày mới khiến Jung Min không thể nằm thêm được nữa. Tiếng máy giạt, máy hút bụi, máy điều hoà,…tát cả đã lôi cậu khỏi giường, kéo cậu khỏi cái ý định ngủ ngày. Cánh cửa sổ mở toang, một luống gió mát rượi ùa vào trong phòng, làm tung bức rèm bay phần phật. Cậu vớ tạm một bộ quần áo trong tủ rồi mở cửa chạy ra.




Cậu chợt đứng sững lại khi thấy anh cởi trần bước ra từ nhà tắm. Hơi nước dường như vẫn quấn quanh người anh mờ ảo. Những cơ bắp rắn chắc bóng lên dưới lớp nước đọng trên người vẫn chưa kịp khô. Anh lắc nhẹ đầu, nước bám trên tóc cứ thế theo những cái lắc đầu văng ra, bám thành những hạt long lanh trên sàn. Cậu hơi bất ngờ một chút, vì đây là lần đàu tiên cậu nhìn thấy người khác trong bộ dạng đó. Cậu xấu hổ, vành tai đỏ ửng lên nhưng không thể rời mắt khỏi con người kia. Cậu cứ nhìn anh ta cho đến khi anh ta nhận ra cậu đang đứng đó, cậu ngượng ngùng vội nhìn ra chỗ khác, giả vờ như không để ý. Và với sự nhanh trí sẵn có, cậu vội vàng lên tiếng trước:


- Anh tắm xong sao còn đứng đó làm gì? Tránh ra cho tôi đi.



Cậu hùng hổ tiến đến, đi qua mặt anh nhanh nhất có thể rồi đóng sập cửa lại. Phía sau cánh cửa, hơi ấm và sự ẩm ướt mà anh vừa tạo ra vẫn vương vất xung quanh, cậu đứng trong đó, áp lưng vào cánh cửa nín thở. Có điều gì đó khiến cho cậu cảm thấy lo sợ, hồi hộp và bối rối. Nhưng chính bản thân cậu lại không biết đó là gì. Cậu với tay lên mắc, giật mình vì chạm phải cái gì đó ẩm ẩm và man mát. Cậu rụt vội tay lại khi nhận ra đó là chiếc áo thể thao của anh. “Sao tên này lại để đồ lung tung như vậy chứ?” Cậu làm bộ mặt thật khó chịu, túm lấy cái áo và mở cửa.


- Á!


Cậu giật bắn mình vì anh đứng lù lù ngay trước cửa nhà tắm, vẫn với bộ dạng như khi cậu bắt gặp:

- Sao anh vẫn không chịu mặc áo vào? Anh tưởng người anh đẹp lắm đấy hả?
- Xin lỗi, tôi để quên áo trong này. – Anh ngó vào trong và nhận ra nó đang trên tay cậu – À đây rồi – Anh đưa tay về phía cậu định cầm. nhưng cậu nhảy lùi lại
- Anh định làm gì vậy - Cậu hốt hoảng.
- Tôi…chỉ định lấy lại đồ của mình thôi, thưa cậu.
- À…đồ của anh…này, cầm lấy - Cậu ném nó về phía anh – Áo đầy mồ hôi vậy mà còn không giặt - Cậu lẩm bẩm.



Anh nhận chiếc áo từ tay cậu, không quên cúi chào và đóng cửa lại. Cậu nhìn anh cho đến khi cánh cửa đóng hẳn, và bất chợt gõ vào đầu mình ”Trời ạ, mình vừa làm cái gì thế này? Thật là mất mặt quá!! Mình bị sao thế chứ!!”. Cậu cứ nhăn nhó và liên tục gõ lên đầu, ngồi trong đó cho đến khi hơi nước trong nhà tắm tan đi hết…











Chiếc áo thể thao đẫm mồ hôi đã được giặt sạch sẽ và phơi trước cửa sổ phòng Hyun Joong. Phòng anh ở sát ngay phòng Jung Min, đó là do sắp đặt của chủ tịch. Ngài muốn anh ở cạnh cậu hai tư trên hai tư để có thể nắm rõ tình hình và kiểm soát cậu hoàn toàn chặt chẽ. Nhưng nhiều lúc anh cũng cảm thấy có phần gò bó và thiếu tự nhiên, hơn nữa Jung Min cũng không thích điều đó, làm vậy liệu có phản tác dụng không?





Anh giở cuốn sổ ghi chép của mình ra, ghi lại những việc anh đã làm và những thay đổi nhỏ nhặt nhất trong thái độ và cách cư xử của Jung Min. Anh cần nắm rõ chúng để đưa ra nhận xét về cách làm việc của bản thân và tìm cách khác nếu cách anh đang dùng không đem lại kết quả. Những việc vừa xảy ra vừa rồi ở nhà tắm làm anh băn khoăn không biết có nên ghi nó lại? Đó có thể chỉ là phản ứng đột ngột nhất thời của Jung Min với một thứ mà cậu ta chưa thấy bao giờ, và anh quyết định bỏ qua. Nhưng phản ứng ấy có phần hơi quá so với tính cách ngang bướng ngạo mạn vốn có của cậu, rõ ràng là cậu xấu hổ, cậu bối rối và ngại ngùng, một thái độ thực sự anh không nghĩ lại có ở cậu.














Jung Min ngồi xoay xoay cây bút trong tay, trước mặt là một đống sách và vở đang để mở ngổn ngang. Cậu thật sự không thể tập trung để học khi mà mọi người đều đang nghỉ ngơi, ngày nghỉ và cậu ngồi học, cậu cảm thấy chán ngắt. Nhất là đó lại là môn mà cậu không thích. Mà nói chung, cậu chẳng hề có môn học ưa thích nào cả, thứ mà cậu thích thì ở trường, họ không hề dạy.



Qua ô cửa sổ, cậu thấy người vệ sĩ của mình đang tỉa vườn cây cảnh cũng người quản gia. Dường như cái gì anh ta cũng có thể làm được, những luống cây anh cắt đều và thẳng tắp, không kém gì những người làm vườn chuyên nghiệp. “Anh ta có vẻ không giống với những gã vệ sĩ mà mình đã từng gặp.” Nghĩ vậy, cậu ngó ra ngoài, nói vọng xuống dưới:

- Này anh kia, lên đây tôi bảo.











Cánh cửa được mở sẵn, và Jung Min đang ngồi quay lưng ra cửa. Anh khá tò mò về việc cậu bất ngờ gọi anh lên, chẳng phải vừa rồi cậu còn ngại không dám nhìn thẳng vào anh sao

- Thưa cậu gọi tôi có việc gì ạ?
- Anh … - Jung Min vẫn không ngoảnh lại – có biết làm Toán không?
- Tôi có biết chút ít.
- Giúp tôi phần này đi.







Anh đứng sau lưng ghế, vươn một tay ra để viết trên tờ giấy nháp đã nhằng nhịt chữ và những nét nguệch ngoạc trước mặt cậu. Cả người anh gần như ôm lấy bên vai phải của cậu, cằm anh chạm vào vài sợi tóc cậu vừa sấy khô còn đang dựng lên. Những sự đụng chạm rất nhỏ nhưng nó khiến cậu nóng bừng người lên, từ trước tới giờ chưa có ai gần cậu đến mức ấy. Cái cảm giác gần gũi ấy cậu không biết phải diễn tả thế nào, nhưng nó khiến má cậu đỏ ửng lên, tai cậu lùng bùng và không thể nghe thấy những gì anh đang nói.

- Cậu hiểu rồi chứ? – Anh đặt cây bút xuống, và quay sang hỏi cậu, hơi thở phả lên tóc cậu khẽ rung.
- Ờ….Ừm…À…..Anh nói lại đi. - Cậu lúng búng trong cổ họng mãi không nói nên lời.
- Thế này…

Anh lại tiếp tục nói, tay anh chỉ trên những dòng chữ mà anh vừa viết lúc nãy, cậu tập trung lắng nghe và nhìn theo từng dòng chăm chú, cố không để bị phân tâm.

- Cảm ơn.
- Không có gì, thưa cậu.


Anh quay lưng toan bước ra cửa, cậu như chợt nhớ ra đièu gì, gọi giật lại:
- À mà…
- Có chuyện gì thưa cậu?
- Anh tài như vậy, sao lại đi làm nghề này chứ? - Cậu quay lại, ánh mắt nhìn anh dò xét.

Anh không nói gì, chỉ mỉm cười một cách lịch sự, rồi bước lùi ra sau, không quên khép cửa lại.

- Không trả lời mình sao?





~End chap 4~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét