Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

[Oneshot] Equivocal


Title: Equivocal
Author: Rim aka Park Eun Rim
Pairing: HyunMin aka Kim Hyun Joong x Park Jung Min
Rating: T
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi
Genre: Romance
Note: Fic không hẳn là fic nhé :”> Nó chỉ là một đoạn không đầu không đuôi trong một câu chuyện trong lúc xuất thần nghĩ ra mà thôi :”> Fic siêu ngắn ^^





Equivocal






            Bóng đêm bao trùm cả căn phòng  tối đen như mực. Một bàn tay lạnh ngắt rờ rẫm trong đêm xác định vị trí chính xác của khuôn mặt. Bàn tay ấy luôn ra sau gáy và chạm nhẹ vào cổ khiến tôi rùng mình. Trái ngược với bàn tay lạnh băng ấy la đôi môi ấm áp đến lạ kỳ.  Đôi môi ấy siết lấy tôi, cuốn tôi theo vũ điệu rực lửa của trái tim đang khát khao cháy bỏng, khiến cả người tôi nóng bừng lên như có lửa thiêu đốt bên trong. Tôi không biết anh ta là ai, vì bóng tối đã che khuất tầm nhìn, nhưng cái cách anh ta truyền cảm xúc thật khiến người ta phải đê mê.



            Căn phòng giờ trống không và sáng bừng dười ánh đèn ne-on trắng đục. Tôi vẫn đứng như trời trồng tại chỗ mà chẳng thể nào cử động nổi. Hơi lạnh từ bàn tay và sự ấm áp từ bờ môi ấy tôi vẫn cảm thấy vương vất quanh đây. Khi đôi môi ấy vừa dứt một nụ hôn, anh ta ngay lập tức biến mất nhanh như khi xuất hiện, tôi thẫn thờ vì chẳng kịp hỏi rằng anh ta là ai. Rốt cuộc, anh ta là ai?










            Đôi chân trần thư thái dạo bên bờ biển, sóng gợn từng đợt nhỏ xô tới mát rượi và cát li ti thì lạo xạo dưới chân. BIển về đêm thanh bình và yên tĩnh, khác hẳn với sự ồn ã ban ngày, như một đứa trẻ ngủ ngoan sau một ngày mệt nhoài vì chạy nhảy. Tôi chậm rãi cảm nhận sự yên bình đó, trong khi gió liên hồi mơn trớn trên làn da và thổi bay mái tóc bồng bềnh.





            Một cánh tay nhẹ nhàng siết chặt lấy vai tôi. Khi bàn tay ấy chạm vào da, cái lạnh buốt khiến tôi rùng mình. Anh ta đã quay lại, nhưng một lần nữa tôi lại không thể biết được anh ta là ai. Vì anh ta đã chạm khẽ má anh ta vào má tôi, ngăn tôi không quay đầu nhìn lại.

            “Đừng quay đầu lại.”

            Bây giờ tôi không chỉ biết được anh ta qua cái lạnh của bàn tay, hơi ấm của đôi môi mà còn cả giọng nói nữa. GIọng nói ấy ấm thật ấm thì thầm bên tai đủ sức thuyết phục tôi không quay đầu lại.

`           “Anh là ai?”

            “Chưa đến lúc để em biết anh là ai. Anh cần thêm thời gian để dành được nhiều tình cảm từ em hơn nữa. Như thế này vẫn là chưa đủ.”

            “Tại sao?”

“Còn quá sớm để nói bất cứ điều gì. Thời gian trôi qua, em sẽ biết được ai là người đang yêu em.”

Tôi nhắm mắt lại, không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ có tiếng gió và tiếng sóng rì rào. Đôi môi nóng bỏng cuồng nhiệt ấy lại nuốt trọn lấy môi tôi, khiến tôi chìm đắm trong sự quyến rũ ngọt ngào đê mê ấy, tôi bị cuốn theo sự khát khao của anh ấy, đến mức chẳng thể nào kiểm soát nổi mình.

Nhưng…Nếu bây giờ tôi mở mắt ra thì sao nhỉ?



~End~


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét