Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 3)

Chapter 3: Khởi đầu









Cậu ngơ ngác nhìn người thanh niên lạ hoặc kia rồi lại nhìn cha mình. Cậu trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra:

- Sao phải cần vệ sĩ mới hả cha?
- Vì vệ sĩ cũ đâu có bảo vệ được con – Ông cười – Chẳng phải con đã đánh gục được tất cả bọn họ trong vài giây sao?
- Ơ nhưng mà…
- Từ giờ, Kim Hyun Joong sẽ là vệ sĩ của con.








Cậu đưa mắt nhìn người vệ sĩ mới của mình một lượt. Anh ta không to lớn vạm vỡ như ba người trước, làm sao cha lại tự tin cho anh ta làm vệ sĩ của cậu. Nhưng dường như cậu có vẻ không mấy quan tâm, chỉ gật đầu chào xã giao rồi đi thẳng.


- Chào chủ tịch, tôi đi ạ. - Người vệ sĩ mới cúi đầu chào, và nhanh chóng theo sau Jung Min ra ngoài.
- Làm tốt nhé!!







Kim Hyun Joong nhanh chóng vượt qua Jung Min, tiến lại gần chiếc xe mở của mời cậu vào. Anh đã làm công việc này khá lâu, đi theo sau bảo vệ một ai đó. Trước khi nhận lời chủ tịch, anh đã nghe về chuyện của cậu, và anh cũng nhận lời chủ tịch, giúp cậu trưởng thành hơn trong cách cư xử và tính tình củâ mình. Một phần vì chủ tịch đã rất tin tưởng anh, nhớ anh giúp đỡ, nhưng một phần là do anh muốn thử sức mình đến đâu, liệu anh có thể thay đổi con người cậu hay không. Một nhiệm vụ hoàn toàn mới, không dính dáng gì tới công việc vệ sĩ khiến anh có một chút hứng thú và tò mò. Anh mỉm cười, ngày đầu tiên đã đến.





Jung Min trèo lên xe, vẫn như mọi ngày, cậu không thấy có gì khác biệt giữa những người vệ sĩ. Tất cả, đều là những anh chàng to lớn, chỉ có cơ bắp và đầu óc hoàn toàn trống rỗng mà thôi.




Cậu ngả người ra sau, mắt đảo ra xung quanh và dừng lại ở người vệ sĩ mới đồng thời là tài xế của cậu lúc này. Cậu nhìn anh kỹ hơn một chút, anh khác hẳn với đám vệ sĩ của cậu trước đây, ít nhất là về ngôại hình. Nhìn anh có vẻ khá hiền lành với tư cách là một vệ sĩ, nét mặt thanh tú chứ không hầm hố bặm trợn, tóc anh hơi dài nên nhìn có vẻ thư sinh. Tự nhiên cậu phì cười, một gã vệ sĩ với vẻ ngoài thư sinh ư, thật mỉa mai.

- Lúc nãy anh nói anh tên gì ấy nhỉ? Tôi quên mất rồi?
- Kim Hyun Joong, thưa cậu.
- Còn tôi là Park Jung Min.














Jung Min vắt chiếc cặp lên vai, nói vọng vào trong xe:
- Anh có thể về, hơn 3 giờ quay lại đón tôi.
- Không.
- Không là sao? - Cậu tròn mắt nhìn, không tin vào những gì mình vừa nghe, anh ta không nghe lệnh của cậu.
- Tôi sẽ theo sát cậu, thưa cậu, theo lệnh của chủ tịch.


Nói rồi anh mở cửa xe bước ra, nghiêng đầu mỉm cười với cậu, một nụ cười đầy ẩn ý.













- Anh Jung Min, người kia là ai vậy?
- Anh Jung Min, anh có vệ sĩ mới à?
- Anh Jung Min…

Hàng chục, hàng trăm cái đầu xâu xúm vào chỗ cậu trong giờ nghỉ. Bọn đàn em của cậu ai cũng tò mò về người thanh niên lạ hoắc này, người mà họ chưa từng thấy bao giờ, nhất là người đó lại luôn kè kè bên cạnh Jung Min. Một số tỏ vẻ nghi ngờ về khả năng bảo vệ của anh, họ cho rằng nhìn anh quá nhỏ bé để làm một vệ sĩ cho con trai chủ tịch, hay anh quá thư sinh để trở thành một vệ sĩ,… rất nhiều những lời bàn ra tán vào. Trong khi đó, lú con gái lại khá tò mò về những chuyện riêng tư hơn, chúng bị vẻ ngoài của anh cuốn hút. Nhưng anh không hề quan tâm, tất cả những gì anh cần làm là theo sát cậu, thế thôi.








Cậu gạt lũ đàn em nhiều chuyện sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài. Người vệ sĩ không hề cản cậu ra ngoài, cậu thấy có phần kì lạ, nhưng cẫu vẫn đi tiếp, và cậu nhận ra là anh ta đang đi theo sau, cách cậu khoảng hai mét. Cậu đi chậm, anh cũng đi chậm, cậu đi nhanh, anh cũng đi nhanh, khoảng cách giữa hai người luôn đảm bảo là hai mét. Cậu thấy khó chịu vì cứ bị theo sau như giám sát vậy, nhưng cậu không làm gì được, vì đó là lệnh của cha.
Cậu đi lòng vòng xung quanh mấy lượt, không có chủ ý, như muốn giễu Hyun Joong “Xem anh ta có thể đi theo mình được bao lâu?”. Nhưng cậu đã mệt trước khi làm anh nhụt chí. Anh vẫn đi theo cậu, giữ khoảng cách cần thiết và quan sát mọi hành vi, cử chỉ của cậu, không rời một phút.



Quá khó chịu vì cái cảm giác này, cậu nghĩ ra một cách với hi vọng có thể đánh lừa được anh, vì như suy nghĩ của cậu: Vệ sĩ chỉ là những anh chàng to xác và đầu óc rỗng tuếch thôi.

- Anh có thể không đi theo tôi như vậy không? – Jung Min phát cáu.
- Xin lỗi, thưa cậu. Nhưng tôi chỉ làm theo lời chủ tịch. – Anh bình thản trả lời.
- Chẳng lẽ anh sẽ theo tôi cả vào nhà vệ sinh sao? - Cậu cười thầm trong bụng, chắc mẩm tên vệ sĩ cứng đầu này sẽ phải bỏ cuộc.
- Tôi sẽ chờ ở ngoài, thưa cậu.


Jung Min lườm anh ta, ánh mắt sắc lẹm, rồi cậu chui tọt vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa và tìm cách chuồn ra ngoài. Trong khi đó, anh vẫn thản nhiên đứng chờ ở ngoài, gương mặt vẫn lạnh lùng như thế, thật sự chẳng ai có thể biết được anh đang nghĩ gì trong đầu.




Cậu mở cánh cửa phía sau nhà vệ sinh, chỗ hướng ra sân bóng, và trèo ra ngoài. “Đồ cứng đầu lì lợm, anh theo tôi mãi được sao”. Ô của khá nhỏ nên cậu chui qua có chút khó khăn. Cậu đành phải cởi chiếc áo khoác ngoài ném ra trước, rồi sau đó mới luồn qua ô cửa để ra sau. Đặt chân xuống đất, cậu mỉm cười đắc thắng, vậy là kế hoạch cắt đuôi đã thành công. Giờ cậu chỉ cần đi đường vòng ra cửa sau là có thể hoàn toàn thoát khỏi anh ta. Nhưng khi cậu vừa ngẩng mặt lên, Hyun Joong đã đứng ngay trước mặt, tay cầm chiếc áo khoác đồng phục mà cậu vừa ném ra khi nãy, vẫn với nét mặt đó, vô cảm và lạnh băng

- Áo đây, thưa cậu.
- Cảm ơn.


Cậu bức tức giật chiếc áo từ tay anh, nụ cười trên môi chưa đầy một phút đã lại biến mất, cậu hầm hầm tức tối vắt chiếc áo lên vai, miệng không ngừng lầm bầm điều gì đó.

Đám học sinh đứng ở hành lang nhìn thấy cậu và anh từ ngoài đi vào, cả đám lại xôn xao, nhộn lên những câu đùa

- Hai người đi vệ sinh chung đấy à?
- Jung Min à, cậu có phúc thật đấy.
- Haha …


Nhưng tất cả ngay lập tức im bặt khi bị cậu ném cho cái nhìn rực lửa. Bọn chúng dám giếu cợt cậu sao, cậu đang bực mình đây, đừng ai động vào nếu không muốn cậu nổi điên. Phía sau, anh vẫn lặng lẽ bước, nhưng trên mặt anh có một điều khác lạ: anh nhếch mép cười.













AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA AA
Vừa về tới nhà, ngay lập tức Jung Min hét lên như để giải toả sự bức bối trong lòng làm cả nhà giật mình nhìn ra ”Thiếu gia có chuỵện gì vậy?”


- Cha, sao cha lại thuê anh ta chứ? - Cậu phụng phịu nói, cố tỏ ra đáng thương.
- Có chuyện gì sao?
- Có anh ta chỉ thêm phiền phức thôi.
- Con không thích sao?
- Con không cần vệ sĩ nữa đâu. Cha bảo anh ta đi đi.
- Nhưng chưa hết hợp đồng, con yêu.
- Không huỷ được sao ạ? Cha có thể huỷ nó và bồi thường cho anh ta mà.
- Không cần phải huỷ - Ông từ tốn – Nhưng có cách để anh ta đi mà không phải bồi thường.
- Cách gì ạ? - Cậu mừng rỡ lên mặt.
- Khi nào con hoàn toàn thay đổi, anh ta sẽ ra đi.
- Vậy nếu con có thể thay đổi sớm, anh ta sẽ đi sớm phải không?
- Phải.
- Cha hứa đấy nhé.
- Cha hứa.







Cậu ngay lập tức chạy đi, hình như trong đầu đã phác ra một kế hoạch lớn, làm thế nào để tống cổ anh chàng vệ sĩ mới đi càng nhanh càng tốt.
Ông Park vẫn điềm nhiên ngồi uống cà phê, ông có linh cảm rằng, con trai ông chắc chắn sẽ thành công, dù ông chưa có bất kì một dấu hiệu chắc chắn nào.



- Thưa chủ tịch, tôi đã về.
- Anh làm tốt lắm.
- Chủ tịch quá khen. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.


~End chap 3~

1 nhận xét:

  1. post fic j kì ế, k copy + paste luôn cho r =))
    Hnay ngày 0403~ *8->*

    >>Sea<<

    Trả lờiXóa