Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2010

[Oneshot] Full moon night

Author: Rim aka Park Eun Rim
Pairing: Kim Hyun Joong x Park Jung Min aka HyunMin (SS501)
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi
Rating: M
Category: Terrible
Note: Có hơi hướng danmei nhưng trình độ còn kém nên chưa toát lên được cái đặc trưng của danmei :">

FULL MOON NIGHT













Hắn chống tay gồng mình dậy, nhấc cơ thể nặng nề nhễ nhại mồ hôi của mình ra khỏi tấm thân trần trụi nhỏ nhắn phía dưới. Hắn buông mình xuống giường thở dốc, hai cánh tay gác vào nhau đưa lên quá đỉnh đầu. Kế bên hắn, gã thư sinh vẫn nằm im lìm, đôi môi mím chặt, bàn tay nắm lấy bậu cửa sổ cũng lỏng dần ra.

Qua ô cửa sổ đang mở, ánh trăng vằng vặc rọi xuống, chiếu sáng rực một khoảng giường mà trên đó loang lổ những mảng đậm nhạt đan xen vì ẩm ướt. Hắn nhìn gã thư sinh nằm cạnh, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm nay trăng cũng sáng như đêm ấy…


Vầng trăng ngày rằm tròn vành vạnh ngạo nghễ giữa bầu trời đêm trong vắt. Trời không sao, cũng chẳng có mây, chỉ có mình vầng trăng kia cố hữu ở đó, cũng như hắn đang ở đây, đơn độc.


Rừng trúc về khuya lại càng hoang vu bí ẩn. Gió len lỏi giữ những thân trúc mảnh khảnh tạo nên những âm thanh kỳ quái. Ánh trăng rọi xuống xuyên qua những tán lá mảnh dẻ in bóng lên mặt đất những hình thù méo mó ghê rợn. Nhưng với hắn, chẳng có gì đáng sợ. Hắn đang ở dây, giữa khoảnh đất trống này. Tiếng gươm chém gió cứ vun vút trong không trung. Thi thoảng, một vài chiếc là mảnh mai theo lưỡi gươm sắc ngọt đó mà phải buông minh rời cành. Hắn say sưa múa kiếm trong cái không gian lạnh lẽo đến gai người này.


“Ai?”

Hắn phi mũi dao cắm phập xuống đất, ngay trước mũi giày của kẻ lạ mặt đang lén lút trong bụi rậm gần đó. Tiếng lá cây cọ vào quần áo sột soạt, tiếng chân bước rụt rè mà thanh thoát…

“Ta… bị lạc đường”

Hắn tháo dải băng bịt mắt và ném một cái nhìn sác lạnh về phía kẻ lạ mặt kia

“Vào lúc này ư?”
“…”
“Tên gì?”
“Jung Min”

Hắn cười khẩy rồi bước vào nhà, mũi gươm lết trên đất thành vệt dài thanh mảnh. Kẻ lạ mặt kia biết ý, cũng ặng lẽ theo sau. Căn nhà sáng lên ánh nến rực hồng khiến cho không gian bớt đi phần u ám.

“Này, thay đi!”- Hắn ném cho vị khách không mời một bọc vải bùng nhùng – “Ngươi bẩn hết rồi kìa”.
“Ta không…”
“Không ư?” - Hắn nhếch mép – “Hay ngươi muốn để ta thay giúp?”

Chưa để đối phương kịp trả lời, hắn đã sấn đến trước mặt và bàn tay nhẹ nhàng đạt ngay nơi cổ áo.

“Ngươi định làm gì?”
“Giúp ngươi thay y phục” - Hắn lại cười.


Chỉ với một cử động nhỏ, hắn đã giật tung chiếc áo sang trọng ra khỏi cơ thể của kẻ lạ mặt kia mà không gặp chút khó khăn nào. Và cứ như vậy, đối phương bị hắn lột sạch mà không thể chống cự.

“Ngươi muốn gì?”
“Vui vẻ chút thôi.”

Hắn ném Jung Min xuống giường, bên cạnh là ô cửa sổ mở toang đang hứng lấy toàn bộ ánh trăng. Thứ ánh sáng trắng mờ huyền ảo ấy cũng đủ soi soi rõ một khoảng giường, soi cả những ngóc ngách trên cơ thể trần trụi đang nằm co rúm lại vì sợ hãi, soi cả vào đôi mắt long lanh đang sợ sệt run rẩy. Hắn cất tiếng cười đầy ngạo nghễ và lao đến cơ thể nhỏ bé đang run lên bần bật.

“Thú dữ hả?” - Hắn nhìn vết rạch đỏ thẫm trên vai trai đối phương còn đang rỉ máu.
“Không, gai trúc.”
“Đồ công tử bột”  - Hắn liếm lên vết rạch đó, và nuốt lấy thứ dung dịch tanh nồng đang rỉ ra chút một.

Hắn ngấu nghiến đối phương như thể một con thú hoang đang cắn xé con mồi. Những cú đẩy, những cái gồng mình của hắn đều khiến đối phương rên lên vì đau đớn. Jung Min chống cự một cách yếu ớt, nó chỉ khiến hắn thêm điên cuồng và cơn đau thêm phần dữ dôịo. Jung Min ngước mắt nhìn ra ngoài, hai hàm răng nghiến chặt. Bên dưới, một mảng chiếu ướt đẫm…


Hắn thôi không cán xé nữa mà nằm yên vuốt ve mơn trớn cơ thể con mồi. Trăng phủ lên tấm lưng trần của Jung Min một lớp lấp lánh ánh bạc khiến nó dường như sáng bừng lên.

“Sao ngươi không chống cự?”
“Ta có thể làm được sao?”

Hắn cười, một điệu cười đắc thắng, bàn tay vẫn không ngừng đưa đẩy trên hông Jung Min.
“Ngươi không muốn biết tên ta ư?”
“Để làm gì?”
“Ta tên Hyun Joong. Có lẽ ngươi sẽ phải nhớ tên ta lâu đấy.”
“Người đừng mong”






Hắn xách cây kiếm ra ngoài, trên mảnh đất trống giữa rừng trúc, và dưới ánh trăng sáng vằng vặc, tiếng lưỡi kiếm chém gió lại vun vút trong đêm.

“Ngươi nhớ ta hả Hyun Joong?”

~End~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét