Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

[Oneshot] If you are my Christmas present

Title: If you are my Christmas present
Author: flowersea3110 + Rim
Pairing: HyunMin
Disclaimer: They are belong to each other, not us
Rating: K
Category: Romance
Note: Đây là sản phẩm đầu tiên của flowersea3110 (Sea) và Rim (Park Eun Rim). Ý tưởng fic và poster là thiết kế của Sea, Rim chỉ có nhiệm vụ chuyển ý tưởng thành lời thôi ^^. Giáng sinh vui vẻ!!

 If you are my Christmas present




Tháng 12…
Đêm 24…







Tuyết đã phủ trắng xoá trên những mái nhà, những ngọn cây đung đưa trước gió và trên mặt đường rộn ràng người qua lại. Thi thoảng, khi những cơn gió nhẹ nhàng vô tình dạo lướt, tuyết từ đâu đó lại rụng xuống. Và nếu không may, nó sẽ rơi trúng vào ai đó đang đi dưới kia khiến họ giật mình hét lớn. Nếu đó là một cô gái, chắc hẳn bạn trai sẽ phủi đi đám tuyết đó và hai người sẽ lại tiếp tục sánh bước tay trong tay dự lễ Giáng sinh. Nếu đó là một chàng trai, chắc chắn bạn gái sẽ dịu dàng hỏi han hay rên lên xuýt xoa vì lo. Nhưng nếu như ai đó đang đi một mình thì sao, sẽ chẳng có ai hỏi thăm, cũng sẽ không có ai phủi đi lớp tuyết trắng lạnh lẽo đó. Vậy, chắc họ sẽ mặc kệ thôi nhỉ, vì có hay không những hạt tuyết ấy trên người, người ta cũng vẫn lạnh cơ mà.








Một người thanh niên trẻ sù sụ trong chiếc áo khoác dày nặng trịch đang bước từng bước chậm rãi trên con phố dày đặc những đôi tình nhân. Cậu ấy đội mũ trùm kín đầu, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái đi vì rét và vài sợi tóc lơ thơ màu nâu nhạt. Tuyết bám thành mảng trên mũ và trên vai áo nhưng cậu ấy không buồn dừng lại lấy một lần để gạt chúng đi. Phải rồi, vì cậu ấy chỉ có một mình mà.





-          Ồ Jung Min. - Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng người thanh niên trẻ
-          Chào cậu.
-          Hyun Joong đâu rồi? Sao lại đi một mình thế này?
-          À…Anh ấy … bận
-          Giáng sinh mà bận sao? Thôi mình đi trước nhé.



Rồi cậu ta tiếp tục đi, tay ôm chặt cô bạn gái đi bên cạnh, thoáng chốc lại cúi xuống khẽ chạm má lên tóc cô ấy. Họ vừa đi, vừa cười nói. Họ hạnh phúc, vì họ có đôi. Còn Jung Min thì không, cậu ấy đang cô đơn, và cậu đang lạnh.








Qua những ô cửa sổ của những ngôi nhà trên phố, Jung Min nhìn thấy những cậy thông xanh mướt với những hộp quà to nhỏ khác nhau chất đầy quanh gốc, những chiếc kẹo và đèn trang trí lấp lánh trên tán cây. Những bản nhạc êm ái lọt qua khe cửa khiến cậu vô tình nghe được. Giáng sinh là thế, cho dù người ta đón Giáng sinh trong nhà hay ngoài phố, họ đều có niềm vui của riêng mình. Nhưng với cậu, mọi thứ hoàn toàn ngược lại.






- Này Jung Min, cái này treo ở đây được không?
- Anh treo cao lên chút đi. Đúng rồi, ở đó.
- Còn nến nữa, em đã mua nến chưa?
- Ở trong hộp ấy, cả đồ chơi em cũng để trong đó.
- Còn thiếu gì nữa không nhỉ?
- Đủ rồi đấy.
- Chưa đâu – Anh cười ranh mãnh.
- Thiếu gì nữa?
- Thiếu…em



Anh bất ngờ ghé sát xuống mặt cậu, đôi mắt hấp háy. Giang rộng cánh tay ôm cậu trong lòng, anh dịu dàng đặt một nụ hôn lên đôi môi ẩm ướt của cậu, trong khi cậu vẫn đang tròn xoe mắt vì bất ngờ.


- Giờ thì đủ rồi.









Jung Min thở dài. Mới ngày hôm qua, hai người vẫn còn đang ríu rít tất bật chuẩn bị trang trí nhà cửa để đón Giáng sinh. Cậu đã tưởng rằng sẽ được đón Giáng sinh cùng với anh, trong căn nhà nhỏ xinh mà cậu và anh đã cẩn thận trang trí. Cậu đã nghĩ đến một buổi tối mà hai người sẽ ngồi cạnh nhau bên cây thông Noel rực rỡ, cùng lắng nghe một bản nhạc du dương nào đó và trao nhau những món quà, những lời yêu thương, những cái ôm nồng nàn, những nụ hôn say đắm. Vậy mà tất cả vuột qua như một giấc mơ.







"Số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Jung Min giật mình hoảng hốt, anh đang ở đâu. Chỉ còn vài tiếng nữa chuông nhà thờ sẽ điểm 0 giờ, anh không đến chỗ cậu, điện thoại cũng không thể liên lạc. Cậu cuống cuồng khoác vội chiếc áo lên người chạy đi tìm anh.





Gió hun hút thổi và tuyết cứ từng đợt rơi trắng xoá mặt đường. Đôi giày của cậu in thành những vết đều đặn trên mặt tuyết trắng, hai bàn tay không mang găng đã tím tái đi vì lạnh. Jung Min đưa hai ống tay áo quệt đi hai dòng ươn ướt trên má mình. Cậu lặng đi nhìn cánh cửa gỗ im lìm, anh không có nhà.







Tuyết đã ngừng rơi, và đôi mắt lem nhem nước mắt cũng đã khô đi. Nhưng những bông tuyết vẫn dai dẳng bám trên mũ và hai bên vai mảnh khảnh. Chốc chốc cậu lại thở dài, hơi thở phả ra màu khói. Không có anh, Giáng sinh chẳng còn là gì cả. Cây thông ư, nến ư, kẹo và nhạc ư, tất cả chỉ còn là phù phiếm. Cậu sẽ không trở về nơi cậu ôm mộng tưởng về Giáng sinh ấy trước khi đêm Noel kết thúc. Trở về đó, chỉ càng cảm thấy buồn và xót xa thêm.









Cánh cổng sắt nặng nề kêu lên từng hồi chua chát. Jung Min uể oải lần từng chiếc chìa khoá, đôi bàn tay tê cóng run rẩy cứ liên tục đánh rơi chùm khoá xuống mặt tuyết giá. Bàn tay đã tê dại lại sục vào lớp tuyết dày càng trở nên tím tái. Đôi mắt lại nhoà nước khiến cậu không thể tìm nổi chùm chìa khoá ẩn trong lớp tuyết lạnh. Cậu gượng một nụ cười và ngồi thụp xuống bậc thềm lạnh toát. Đêm Giáng sinh trôi qua trong lạnh lẽo và cô đơn, những cuối cùng thì nó cũng đã đến lúc kết thúc.





Jung Min loạng choạng đứng dậy, tay cậu quờ phải một chiếc hộp lớn vuông vắn đặt kế bên cửa ra vào. Chiếc hộp cao ngang người cậu, màu đỏ với dài ruy băng màu xanh quấn quanh, phía trên nắp cũng bị một lớp tuyết mỏng che phủ. Chiếc hộp lấp lánh sắc đỏ dưới ánh sáng nhấp nháy của những dàn đèn trang trí dọc hai bên đường. Dưới ánh sáng mờ mờ của chúng, cậu đọc được dòng chứ “Người nhận: Park Jung Min


- Cho mình ư?



Jung Min tháo dải ruy băng thắt nơ trên nắp hộp và mệt mỏi nhấc nó ra. 


-          Giáng sinh vui vẻ, Jung Min.


Cậu sững sờ đứng như trời trồng trong giây lát rồi bất chợt khóc oà. Những giọt nước mắt vốn đã cố kìm nén trong lòng nay lại thi nhau trào ra, chan chứa trên hai gò má đỏ ửng vì khô nẻ. Như thế này liệu có đáng không?





Hyun Joong bàng hoàng nhìn người yêu mình đang nức nở rồi hốt hoảng trèo ra khỏi hộp ôm chặt lấy cậu.

- Anh xin lỗi…


Cậu áp má lên ngực anh, nước mắt vẫn theo dòng tuôn ra không thể dừng lại. Đó không còn là những giọt nước mắt cô đơn buồn tủi nữa mà là những giọt lệ của niềm hạnh phúc bất ngờ, của tình yêu vô hạn.





Tuyết lại bắt đầu rơi, phủ những hạt li ti trắng xoá lên hai cơ thể đang ôm chặt lấy nhau. Vẫn là tuyết đấy nhưng giờ nó sẽ không còn lạnh nữa. Vì họ đã nhận được món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất của mình. Merry Christmas!


You are my Christmas present…


~End~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét