Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

[Long fic] Bodyguard (Chapter 1)

BODYGUARD






Title Bodyguard
Authour Rim aka Park Eun Rim
Pairing Đoán đi các bạn, đoán xem author là Rim thì pair là ai
Disclaime Không ai trong này là của mình hết
Catergoy / Gener Romance (có thể có Ya, tuỳ hứng của au)
Rating M
Note Fic được lấy ý tưởng từ 1 bộ phim truyện Hồng Kông Nhưng chỉ là ý tưởng thôi, còn diễn biến và nhân vật thì hoàn toàn khác













Chapter 1 : Đứa con trai ngỗ ngược




- Thưa chủ tịch, chúng tôi không thấy thiếu gia đâu cả.

- Thằng hư hỏng!! - Tiếng thét lớn như tiếng hổ gầm của chủ tich Park khiến tất cả mọi người trong nhà đều sợ hãi co rúm người lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. – Tìm bằng được nó về đây cho ta – Ông gằn giọng.

- Dạ, vâng thưa chủ tịch, chúng tôi đi ngay .



Ba người vệ sĩ với thân hình cao lớn lực lưỡng luống cuống lần lượt ra ngoài, với hi vọng tìm được thiếu gia Park Jung min về trước khi chủ tịch nổi cơn thịnh nộ sa thải tất cả bọn họ.




Chủ tịch Park duỗi dài người trên ghế salon, ông thở dài ngao ngán. Ở vào tuổi 60, cuộc đời ông đã trải qua biết bao buồn, vui, sướng, khổ. Ông luôn tự hào rằng mọi việc ông làm chưa bao giờ để người đời có lấy một lời chê trách phàn nàn. Từ một người đàn ông bình thường, ông đã vượt qua rất nhiều chông gai, chướng ngại để đi lên từ chính đôi tay mình. Mọi người đều khâm phục, ngưỡng mộ ông. Suốt cả cuộc đời, ông chưa bao giờ phải hối hận điều gì, trừ một việc: quá nương chiều con trai.





Jung Min là đứa con duy nhất của gia đình. Sinh ra đã được sống trong giàu có, cuộc sống đầy đủ không thiếu thứ gì. Do chủ tịch Park lo rằng con trai mình phải khổ như ông, nên ông đã cưng chiều cậu hết mức. Cậu luôn đạt được những gì mình muốn một cách dễ dàng mà không phải bỏ công sức, cậu đòi gì được nấy. Dần dần nó trở thành tính cách của cậu. Cậu lớn lên là một chàng trai đẹp, nhưng ngỗ ngược, khó bảo và không nghe lời. Ở nhà cậu không tỏ ra lễ phép với người lớn, ở trường cậu bắt nạt bạn bè. Với thói xấu của mình, và quyền lực từ gia đình, cậu được lũ con trai trong trường tôn lên làm đàn anh. Mặc dù không gây rắc rối gì cho thầy cô và nhà trường, nhưng tất thảy đều nể và sợ cậu.







Phu nhân Park nhẹ nhàng lại gần chồng mình xoa bóp vai và đầu cho ông. Hơn ai hết, bà hiểu được nỗi lo lắng của ông, bẩn thân bà cũng đã quá nương tay với Jung Min, đã không nghiêm khác với cậu khi cậu còn là một thằng nhóc, đã dung túng cho những thói xấu của cậu càng ngày càng lớn lên trong người cậu. Đôi tay bà run run, bà thấy ân hận khi càng ngày đứa con trai mà bà yêu thương nhất càng ngày càng hư hỏng. Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên đôi má đã xuất hiện những nếp nhăn vì tuổi già.




Ông nắm tay bà, bàn tay gầy guộc thanh mảnh của người phụ nữ đã tận tuỵ bên ông hàng chục năm, kéo bà ngồi xuống cạnh mình. Ông nói với bà, giọng trầm và ấm:

- Bà đừng khóc, chúng ta vẫn có thể dạy bảo lại nó mà.

Ông đưa tay lau nước mắt cho bà. Đám gia nhân trong nhà biết ý, vội vã lui về bếp, bữa tối sẽ bắt đầu trong 15 phút nữa.





Tiếng ầm ĩ từ ngoài cửa vọng vào, những tiếng xô xát, tiếng cãi cọ và cả chửi bới nữa. Trong phút chốc cả nhà đã nào loạn cả lên.

- Tôi tự biết đi, các người không cần phải kéo. - Tiếng Jung min quát tháo giận dữ ồn ào từ xa


Chủ tịch Park nghe thấy, giận sôi người. Ông đứng dậy, gương mặt hầm hầm tức tối định bước ra ngoài thì bị bà Park giữ tay lại.

- Ông đừng ra đó vôi, để thằng bé vào nhà đã.




Jung Min loạng choạng bước vào, quần áo xộc xệch và đầu tóc bù xù do giằng co với đám vệ sĩ. Đôi mắt cậu đỏ ngầu và hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu.

- Cha, mẹ, con về.

- Thằng trời đánh. Mày lại đi bar.



Ông Park giơ tay tát vào mặt con trai mình một cú nảy lửa. Jung Min không đứng vững, nhanh chóng ngã ngồi ra sau, trên má hằn vết bàn tay đỏ rực. Vợ ông và đám gia nhân sửng sốt trước cơn thịnh nộ của ông, không ai dám ho he một tiếng.

- Sao cha đánh con?

Cậu ôm má, cái tát quá đau làm cậu chảy cả nước mắt, nhưng ánh mắt cậu nhìn ông đầy thù hằn và căm tức.

- Mày còn dám…

Ông toan đánh cậu lần nữa nhưng vợ ông đã ngăn ông lại. Bà thương con, bà thương đứa con trai duy nhất của mình, đứa con trai chưa từng một lần bị mắng chứ không nói là đánh. Bà vội vàng ngồi xuống cạnh Jung Min, người nãy giờ vẫn không đứng dậy nổi, xoa má cho cậu và đỡ cậu đứng dậy.

- Mấy đứa đưa thiếu gia về phòng đi.

Bà cất giọng lanh lảnh ra lệnh cho đám gia nhân, ánh mắt sáng quắc.

Cậu vùng dậy, lao về phòng, những bước chân vẫn xiêu vẹo và lảo đảo. Ba người vệ sĩ theo sau, đảm bảo cậu không va phải chỗ nào đó trong lúc say xỉn không tỉnh táo.



Ông thẫn thờ thả mình xuống ghế, những nếp nhăn càng hằn sâu xuống gương mặt đau khổ của ông, mắt ông nhắm nghiền lại nhưng ông không khóc, hay nói đúng hơn là ông không thể khóc nổi. Một sự thất vọng hiện rõ lên mặt ông, ông biết làm gì với thằng con hư hỏng đó bây giờ.




Nắng chạy ào vào ô cửa sổ mở toang không kéo rèm, làm cả căn phòng bừng sáng. Cậu giụi mắt mơ màng nhìn xung quanh. Đầu cậu đau như búa bổ, và một bên má đau rát như vết thương hở bị xát muối vào vậy. Cậu ngồi trên giường, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra hôm qua, nhưng cậu không nhớ ra chuyện gì, tất cả những gì còn đọng trong tâm trí cậu hôm qua là cậu đang uống rượu trong quán bar với vài thằng bạn. Tất cả chỉ có thế.








- Chào cha mẹ.

- Vào ăn sáng nhanh đi con rồi đi học.


Bà Park vội vàng kéo cậu ngồi vào ghế, trông bà có vẻ mệt mỏi, nhưng bà vẫn cố tỏ ra vui vẻ, tránh nhắc lại chuyện đêm qua.


Chủ tịch vẫn ngồi yên lặng, tập trung vào món ăn, không nói gì và cũng không nhìn cậu lấy một lần. Nhưng mắt ông thâm quầng và da mặt sạm hẳn lại, có lẽ đêm qua ông đã có một đêm dài thức trắng.



Cậu nhìn thái độ của cha mẹ mình, và cậu cảm thấy có điều gì không ổn, và cậu thấy lo sợ. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hôm qua khiến cha mẹ cậu tiều tuỵ hẳn đi thế này, và vết đau trên má cậu do đâu mà có. Cậu cố gắng để nhớ laịi, nhưng khỉ thật, đầu óc cậu chẳng thể nhớ ra điều gì.

- Con đi học đây.



Bà Park đợi con ra khỏi cửa, bà kéo ghế ngồi cạnh ông vẫn đang ngồi trầm ngâm từ đầu bữa.

- Có vẻ như thằng bé không nhớ gì cả.

- Không nhớ không có nghĩa là ta có thể bỏ qua cho nó.

Ông nói chầm chậm, nhưng rành rọt và đanh thép. Nói rồi ông ra hiệu gọi đám vệ sĩ lại

- Hãy theo sát Jung Min ở trường, và đưa nó về ngay khi tan học. Ta không cho phép nó đi đâu ngoài đến trường nữa.



Lời ông nói ra là lệnh, mọi người đều phải tuân theo. Bà Park thương cho con trai mình từ giờ trở đi sẽ không được đi chơi với bạn bè nữa, nhưng bà không dám cản ông, vì bà biết ông đang bắt đầu giáo dục lại Jung Min.









Ngồi trên ô tô, chỉ tịch Park vẫn trầm ngâm không nói. Ông vẫn đang nghĩ về con. Hơn ai hết, ông thương con, ông muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhấy cho nó, nhưng điều đó không có nghĩa là đáp ứng mọi mong muốn của nó. Trước đây ông đã mắc sai lầm, giờ đây ông không thể sai lầm thêm được nữa. Ông sẽ bắt đầu cải tạo lại cậu, cho dù phải dùng cách nào đi nữa, miễn là khiến con trai ông trở thành một người đàn ông theo đúng nghĩa của nó.


~End chap 1~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét