Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

[Oneshot] Like the Wind

 Title: Like the Wind
Author: Rim aka Park Eun Rim
Pairing: HyunMin aka Kim Hyun Joong x Park Jung Min
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi
Category: Romance
Rating: K






Like the Wind







Gió.

Gió không thể nhìn thấy cũng chẳng thể sờ thấy. Người ta thấy được gió thông qua những chiếc lá xoay xoay lượn tròn trên không, qua những tà áo phấp phới bồng bềnh dưới nắng, qua những mái tóc thả tung loà xoà thoảng hương thơm dìu dịu.

Gió.

Người ta yêu gió, và người ta cũng sợ gió. Khi gió hiền hoà lung lay những nhành hoa, ngọn cỏ, khi gió êm đềm xua tan cái ngột ngạt của những ngày nắng gắt, khi gió mang theo hơi ẩm mát rượi mơn trớn trên bờ vai ai đó đang ướt đẫm mồ hôi, đó là lúc người ta yêu nó. Nhưng khi gió ấm ào dữ dội náo động cả đêm đen yên tĩnh, khi gió quay cuồng thổi tung mọi thứ nó gặp trên đường đi, khi gió điên loạn cuốn theo vô số thứ vào vòng quay tít tắp của nó, đó là khi người ta sợ gió.


Còn em đến và đi trong cuộc đời tôi như một cơn gió…









Tôi quen em vào một ngày tháng Tư đầy nắng.
Ngày ấy, khi em vui vẻ với gói snack trên tay, vừa đi vừa ngân nga một giai điệu tươi vui nào đó, thì tôi với cây đàn quen thuộc của mình, lang thang qua từng con phố thoả sức với tài năng của mình mua vui cho mọi người. Cái lúc tôi va phải em khi ấy, tôi đã không hề biết rằng em sẽ nán lại trong cuộc đời tôi…











            - Cậu không sao chứ? Tôi xin lỗi vì đã không chú ý.

            - Tôi không sao. - Cậu ngước mắt nhìn tôi và mỉm cười.

           -  Đồ ăn…rơi hết rồi. – Tôi nhìn những miếng snack tung toé trên mặt đất, chỉ biết cúi đầu xin lỗi.
            - Không sao mà. - Cậu ấy vẫn cười, đôi mắt hấp háy – Anh không cần phải cảm thấy có lỗi đâu. Tôi đang cố ăn mãi mà không hết đấy.


            Rồi cậu ấy cười vang, tay phủi những vết bẩn trên quần áo, còn đôi mắt thì nhìn tôi tinh nghịch.


            - Tôi sẽ mua đền cậu gói khác.

           -  Không cần. Anh đàn cho tôi nghe một bản là được rồi.

            - Sao cậu… - Tôi ngơ ngác.

            - Không phải anh biết chơi đàn sao? Cây đàn anh còn đang đeo sau lưng mà. - Cậu ấy nghiêng đầu, cố nhìn ra phía sau lưng tôi.
           





            Tôi vui vẻ ngồi xuống, đàn một bản. Cậu ấy ngồi xổm trước mặt nhìn tôi, nhìn cây đàn. Và cậu ấy hát. Giọng cậu ấy trầm nhưng ngân nga. Chúng tôi không cần một bản phối, cũng chẳng cần một lần tập dượt. Tôi cứ đàn, còn cậu ấy cứ hát, khớp với nhau như thể chúng tôi là một đội đã tập với nhau từ lâu, lâu lắm.




           -  Ồ đã hết rồi sao? - Giọng cậu ấy có vẻ bùi ngùi luyến tiếc

            - Cậu muốn nghe nữa không? Tôi sẽ chơi tiếp.

            - Thôi, đủ rồi. Anh trả thừa so với gói snack của tôi rồi. - Cậu ấy lại cười, tiếng cười khanh khách
            - Cậu hát hay lắm.

            - Anh đàn cũng giỏi lắm.





            Cậu ấy đứng dậy, phủi quần áo lần nữa trước khi bước đi. Ánh nắng của ngày sắp tàn rực rỡ hắt lên thân hình mảnh khảnh ấy một màu cam sẫm, và in lên mặt đường cái bóng dài màu ghi xám.
           
            - Tôi sẽ gặp lại cậu chứ? 

            - Bất cứ khi nào anh muốn.






Đã có lúc tôi từng nghĩ, nếu như cái ngày đó, tôi cứ như thế để em ra đi, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau lần nữa thì sao nhỉ? Biết đâu, tôi sẽ không phải buồn bã vì thương nhớ em như bây giờ.






            Qua ô cửa sổ gác mái, ánh sáng đỏ rực của ngày sắp tàn tràn đầy căn phóng nhỏ xíu. Jung Min ngồi bó gối trên giường, cả thân hình nằm trọn trong cái khung cửa nhỏ đỏ rực ấy. Tất cả những gì tôi nhìn thấy, chỉ là một cái bóng màu đen nổi bật trên nền trời rực rỡ màu cam. Em ngồi đó, lặng lẽ…




            - Em đang nghĩ gì thế?- Tôi ôm lấy vai Jung Min từ phía sau, và tôi cảm nhận bờ vai nhỏ bé ấy đang run
            - Này Hyun Joong, sau này chúng ta sẽ đi đến đâu? - Giọng em trầm lắng

            - Chúng ta sẽ chẳng thể nào biết được tương lai sẽ ra sao. Vì vậy hãy cứ sống tốt ngày hôm nay để ngày mai nhìn lại, sẽ không cảm thấy hối tiếc.
           
            



            Tôi kéo Jung Min vào lòng, thân hình mảnh dẻ ấy nằm trọn trong vòng tay tôi. Tôi cảm nhận được hơi ấm của em, sự thổn thức về một nỗi niềm nào đó mà em đang giấu trong lòng. Em đột nhiên ngoảnh lại nhìn tôi và khẽ nở một nụ cười, đôi mắt em lấp lánh. Chúng tôi ngồi ôm nhau như thế và cùng ngắm mặt trời lặn. Rồi khi màn đêm buông xuống, tôi thấy em đã gục lên vai tôi thiếp đi, hai gò má ướt đẫm…





            Tôi đã quá ngốc nghếch khi cho rằng em sẽ ở bên tôi mãi mãi, rằng sẽ chẳng có gì có thể chia cách chúng tôi, rằng cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em cũng sẽ luôn sát vai với tôi. Tôi, là một kẻ ngốc phải không?




            Cái ngày em rời xa tôi cũng khiến tôi ngỡ ngàng như khi em đến. Không một lời nhắn nhủ, không một kỷ vật, cũng chẳng hề báo trước. Em cứ thể biến mất khỏi căn gác nhỏ của tôi, và mãi mãi không bao giờ thấy trở lại. Em đến và đi trong cuộc đời tôi như một cơn gió thoảng qua, nhưng dư vị của nó sẽ không thể nào tôi quên được. Giống như cơn gió kia, dù cho êm đềm hay dữ dội, người ta cũng sẽ không thể sống mà thiếu nó.

            Này Jung Min, em cũng sẽ không quên tôi phải không?
            

~End~

1 nhận xét:

  1. K phải là vì khi nãy b Rim làm mình quê mà mình comt k đàng hoàng, mà là vì mình k thích cái fic này :)
    Ờm, trước tiên mình nói về kết cấu với cách miêu tả đã, ừ thì fic lần này tả cảnh tốt hơn so với những fic trước, nhưng k hiểu do mình hay sao đó mà mình k hiểu được tâm trạng nhân vật, hoàn toàn là k hiểu, thế nên mình k thích fic là vì vậy, mình k thích cái mà mình k hiểu.
    Những đoạn tả HM hơi ít, quá trình phát triển tình cảm có vẻ sơ sài, đọc xong chả hiểu tại sao 2 ng này đến với nhau :-???????
    Ừ, có lẽ là do lâu rồi mình k thấy đc ~ cái "lãng mạn" hay do mình bị sao đó, mà mình k cảm được cái fic này, hay là do mình k thích nội dung của nó, chả biết, tóm lại là mình chả biết nói j về nội dung - -

    Công dân gương mẫu,
    >>Sea<<

    Trả lờiXóa