Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 6)

Chapter 6: Nụ hôn bất đắc dĩ








Ngôi biệt thự đã ở ngay trước mặt. Cậu chưa đợi xe dừng hẳn, đã vội vã mở cửa xe xuống trước. Trong lúc anh loay hoay trong gara ô tô, cậu nhanh chóng chạy lên đồi thông phía sau biệt thự. Cậu còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên tới đây, vì quá tò mò và hiếu động, cậu đã bị lạc giữa những cây thông lá kim nhọn hoắt đó, cậu đã sợ hãi, đã khóc lóc, đã kêu gào gọi cha mẹ mình khản cổ. Nhưng cậu không hề sợ chúng, cũng chính từ lần nghịch ngợm đó, cậu yêu đồi thông này và cả ngồi biệt thự này, như là một nơi chất chứa những kỷ niệm hết súc êm đềm và ngọt ngào của thời thơ ấu.








Kim Hyun Joong đứng trong nhà bếp nhìn ra ngọn đồi phía sau biệt thự. Ở đây trong lành đến kì lạ, và anh cũng không ngạc nhiên khi thấy sự hào hứng của Jung Min. Đây thực sự là một nơi rất tuyệt vời để thư giãn và nghỉ ngơi. Anh bận bịu với việc chuẩn bị bữa trưa cho Jung Min, sau khi một mình mang những đồ ăn ở cốp xe vào trong, anh lại tiếp tục công đoạn chuẩn bị. Nấu ăn mặc dù anh không rành lắm, nhưng anh cũng biết một chút, hơn nữa ở đây cũng không hề có người làm hay quản gia, nên ngoài anh ra cũng sẽ không có ai làm việc này.






Jung Min đi dạo một vòng quanh khu nhà. Cũng khá lâu kể từ lần cuối cùng cậu tới đây, thế nhưng mọi thứ hấu như không thay đổi gì nhiều. Nếu có cũng chỉ là những cái cây lớn hơn và rậm rạp hơn mà thôi. Những luống hoa cỏ nở những bông hoa trắng xoá, bé li ti như tuyết phủ dọc hai bên lối vào; hàng cây dây leo đã phủ kín một bên tường nhà bếp giờ càng um tùm hơn; cây cổ thụ phía bên trái lối vào vẫn rủ những cành khô xù xì xuống cửa sổ căn phòng ở gác hai, nơi dành riêng cho cậu; và hồ bơi ngoài trời pở phía bên phải nước vẫn trong xanh và mát rượi. Cả ngồi biệt thự chìm trong sắc xanh rực rỡ của hàng trăm loại cây dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa hè.

- Thưa cậu, bữa trưa đã xong rồi.
- Anh đói thì ăn trước đi, tôi sẽ ăn sau.





Cậu chậm rãi bước tường bước trên chiếc cầu thang lát đá cẩm thạch, những ngón tay vuốt dọc theo tay vịn bằng gỗ bóng loáng. Cậu vào từng phòng một, nhìn ngắm những thứ mà đã lâu cậu chưa thấy lại: phòng của cha mẹ, phòng sách, gác mái chứa đồ…Cuối cùng cậu dừng lại ở phòng mình. Một căn phòng khá rộng với hai ô cửa sổ lớn đã bị tán lá của cây cổ thụ ngoài kia che quá nửa, một bộ bàn ghế nho nhỏ kê sát giường, và cậu rất ngạc nhiên khi thấy giá vẽ của mình vẫn còn, và trên đó còn vài tờ giấy trắng mặc dù bảng vẽ trên bàn đã khô hết màu. Cậu cầm chiếc bút chì đã mòn gần hết, đưa tay phác những nét mờ mờ lên tờ giấy. Những nét vẽ như một phản xạ tự nhiên mà cậu không hề định trước, nét này tiếp theo nét khác dần dần trở thành một bản phác thảo hoàn chỉnh. Bất chợt cậu giật tờ giấy vừa vẽ đi, vò nát nó rồi ném vào góc, vì cậu nhận ra, hình mà cậu vừa vẽ, chính là khuôn mặt của người vệ sĩ: Kim Hyun Joong.









Căn bếp trống trơn, người thì không có ở đó nhưng trên bàn thức ăn đã được bày ra đầy ắp. Thức ăn có rất nhiều, nhưng chỉ có một chiếc bát, một đôi đũa và một cái muỗng được xếp ngay ngắn ở một đầu bàn, và đầu bên kia thì hoàn toàn không.

- Anh ta đi đâu rồi nhỉ?









Cũng như Jung Min, Hyun Joong cũng đi dạo một vòng quanh khu biệt thự, nhưng không phải để nhớ về kỷ niệm quá khứ, mà là để chiêm ngưỡng và tận hưởng cảnh vật nơi đây. Sau khi đi khắp một lượt, anh dừng chân bên cạnh hồ bơi, làn nước trong xanh lấp lánh ánh vàng đã khiến anh bị thu hút. Anh ngồi trên bờ, khẽ đưa tay quơ trong làn nước mát rượi.






Sau bữa trưa, Jung Min ra ngoài tim người vệ sĩ của mình. Cậu không biết anh đang ở đâu, anh chưa từng tới đây lần nào, rất có thể anh sẽ bị lạc trong rừng thông như cậu trước đây, hoặc anh có thể đang mải mê với những thứ hấp dẫn nào đó mà quên mất đường về. Cậu đưa mắt qua cả khu khuôn viên phía trước và nhận ra anh ở cạnh hồ bơi. Một ý nghĩ tinh nghịch loé lên trong đầu và cậu khẽ khàng ra đó, hết sức cẩn thận không để anh biết. Cậu định trêu anh, đẩy anh xuống bể.





Nhưng thật không may, kế hoạch của Jung Min đã không thành công. Lúc cậu giơ tay định đẩy anh xuống thì bất ngờ anh đứng dậy và bước đi. Mất đã, cậu huơ tay lấy thăng bàng như không được và cậu, chứ không phải anh, là người bị rơi xuống nước.

Ùm!!

Nước bắn lên tung toé làm anh giật mình quay lại. Thấy cậu đang lặn ngụp dưới đó, anh cười, vì sự tinh nghịch đáng yêu của cậu.

- Cứu tôi với!! - Cậu giơ tay chới với khỏi mặt nước trong khi đang cốvươn người lên để thở.
- Cậu đừng đùa nữa, mau lên đi.
- Cứu…Tôi…không biết….bơi!!

Tiếng đập nước vũng vẫy ngày càng mạnh, cậu đuối sức và không thể gào lên nổi nữa, cánh tay chới với trong nước cũng cứ thế dần dần chìm xuống và những bong bóng nước cứ liên tiếp nổi lên.

Tới lúc ấy anh mới nhận ra là cậu đang bị chìm. Anh hoảng hốt gọi cậu như cậu không trả lời, chỉ có tiếng nước ong ọc dưới đáy bể. Anh vội vàng lao xuống, may mắn vì nước không quá sâu, anh nhanh chóng túm được cậu và kéo được cậu lên bờ.

- Jung Min à!! Jung Min!! Jung Min, cậu tỉnh lại đi.

Anh liên tục lay người và vỗ vào má cậu để cậu tỉnh lại nhưng đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt trở nên tái nhợt và cậu không hề thở, cậu đã bị sặc nước và có lẽ giờ nước đã ở đầy trong phổi, cần phải tống được nước ra mới mong cứu được.

Anh nhanh chóng tháo cúc áo và nới lỏng dây lưng để giải phóng cơ thể cậu. Anh dùng hết sức ấn lồng ngực cậu để đẩy nước ra, nhưng dường như nỗ lực đó của anh hầu như chẳng hề mang lại kết quả, cơ thể cậu vẫn bất động. Anh càng trở nên hoảng sợ hơn, đôi tay luống cuống và run rẩy. Nếu anh không làm gì, cậu có thể sẽ…Ý nghĩ chính mình để mất cậu khiến anh hoảng hốt, đôi mắt anh ướt đẫm và miệng anh không ngừng gọi tên cậu. Chỉ còn một cách duy nhất: hô hấp nhân tạo. Anh hít một hơi thật sâu rồi cúi xuống, anh ngậm lấy đôi môi tím ngắt của cậu, liên tục thổi hơi vào, với hi vọng cứu sống cuối cùng. Mỗi một lần môi anh chạm môi cậu, tim anh lại thắt lại, hơi thở càng trở nên gấp gáp hơn. Anh không thể để mất cậu như thế!

Anh đã thổi ngạt cho cậu đến hàng chục lần, cơ thể anh cũng đã mỏi như nhưng anh vẫn không muốn dừng lại. Nếu cậu có mệnh hệ gì, anh sẽ cắn rứt suốt cả cuộc đời này. Lần nỗ lực cuối cùng, khi anh vừa chạm vào môi cậu thì cậu đột ngột mở mắt. Cậu đã mở mắt như vậy trong khoảng vài giây, và khi nhận ra anh đang ở trên mình, cậu ho sặc sụa, và nước ứ trong phổi đã được tống hết ra ngoài. Cậu vội vàng giãy anh ra, ngồi trên đất người ngả ra sau, ánh mắt nhìn anh dò xét

- Anh…anh vừa làm gì vậy…? - Cậu đưa tau quệt ngang miệng, quần áo và đầu tóc sũng sĩnh nước,
- Cậu tỉnh lại rồi. – Anh chỉ nhìn cậu, ánh mắt ngời lên niềm vui và sự hạnh phúc, anh đã không mất cậu. – Mau vào nhà thay quần áo và nghỉ ngơi đi, mặc quần áo ướt và để tóc ướt dễ bị cảm lắm.


Nói rồi anh đứng dậy, bỏ cậu lại vội vàng vào trong nhà. Anh muốn tránh ánh mắt cậu nhìn anh như thế, và anh cũng còn đang rất bối rối về chuyện vừa xảy ra. Anh không biết nếu hai người tiếp tục ngồi đó nhìn nhau thì câu chuyện sẽ tiếp tục thế nào. Bởi vậy anh đã tránh mặt đi, để tìm một cách để ứng phó với sự cố bất ngờ này.

















Nằm ngả lưng trên trường kỷ ngoài phòng khách, trước mắt Hyun Joong vẫn hiện ra hình ảnh của Jung Min chiều nay. Cái cảm giác lo sợ lúc Jung Min không tỉnh lại làm anh gần như nghẹt thở. Anh đã lo sợ đến mất bình tĩnh, bởi đó là lỗi của anh, chính anh là người gây ra tai nạn đó cho cậu, anh thấy mình như một kẻ tội đồ lo sợ phải chịu trừng phạt. Nhưng thật may mắn, anh đã chuộc lại lỗi làm của mình kịp thời.







Trùm kín mít trong tấm chăn to đùng, Jung Min không thẻ thoát khỏi suy nghĩ về vệ sĩ của mình. Cậu chỉ nhớ rằng cậu đã suýt chết đuối và anh đã cứu sống cậu. Cậu chợt đưa tay lên môi, và nghĩ lại khuôn mặt anh lúc cậu vừa mở mắt. Anh gần quá, gần đến mức cậu có thể cảm nhận từng hơi thở và nhịp đập từ lồng ngực anh. “Sao mình lại nghĩ mãi về nó như vậy?” Cậu lắc đầu, quay người úp mặt xuống gối, bàn tay cậu chạm phải một vật gì đó tròn tròn ráp ráp đầu giường. Cậu ngồi dậy, cầm nó lên, thì ra là một tờ giấy bị vo viên. Cậu mở nó ra và giật mình vì hình anh trong đó, cậu nhìn nó chăm chú và bỗng nhiên mỉm cười.


~End chap 6~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét