Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 7)

Chapter 7: Sự hờn dỗi ngọt ngào.







Trên suốt đoạn đường về, Jung Min ngồi ghế sau và luôn quay đầu nhìn ra cửa kính xe. Trong khi đó Hyun Joong vừa cầm tay lái, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn cậu qua kính chiếu hậu trên trần xe. Hai người không ai nói với ai câu nào, và cũng không ai nhìn trực tiếp người kia lấy một lần.



- Cha mẹ, con vừa về.
- Đi vui chứ con? – Bà Park vồn vã bước ra nắm lấy tay con trai mình.
- Uhm….Vâng ạ.

Cậu không nói gì thêm, vội và giằng ra khỏi tay mẹ và nhanh chóng lên phòng trước khi Hyun Joong cất xe xong bước vào.

- Ơ thằng bé nay sao thế? – Bà Park ngạc nhiên nhìn con, thái độ của cậu thật lạ.
- Thưa Chủ tịch, thưa phu nhân, tôi đã về ạ.
- Cậu vất vả rồi.
- Tôi xin phép, thưa Chủ tịch.

Anh cũng nhanh chóng về phòng. Thái độ của hai người thực sự khác lạ khiến cho bà Park không khỏi băn khoăn. “Cả hai đứa làm sao vậy?” Bà đưa ánh mắt ấy sang nhìn chồng, tìm kiếm ở ông một sự đồng tình. Nhưng không, ông chỉ mỉm cười và trấn an bà:

- Không có chuyện gì đâu, bà đừng lo.










Trong suốt cả tuần kế tiếp, Jung Min và Hyun Joong dường như vẫn tránh mặt nhau. Mặc dù anh vẫn làm nhiệm vụ đưa đón và theo sát cậu ở trường, nhưng cậu cố tình né tránh mọi ánh mắt từ anh. Cậu không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, hay đúng hơn là không dám, mà chỉ trộm nhìn anh qua lớp kính cửa sổ, lén lút và hồi hộp lo sợ sẽ bị bắt gặp, vội vàng nhìn đi chỗ khác khi thấy anh xoay người về phía mình. Cậu cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại cư xử một cách ngốc ngếch như thế.










Mọi việc cứ diễn ra cho đến thứ tư tuần kế tiếp. Trong khi học bóng chuyền, cậu thỉnh thoảng lại đưa mắt về phía anh. Anh đứng khoanh tay cạnh sân bóng, quan sát cậu, và khi cậu lến nhìn anh, cậu cũng thấy được ánh mắt từ phía anh, nó rất khác so với trước đây, khi mà hai người còn cãi cọ với nhau suốt ngày.




Anh chợt cầm điện thoại lên nghe, gương mặt có chút biến sắc. Trông anh rất căng thẳng, cậu dừng chơi, định ra chỗ anh thì đột nhiên anh chạy vụt đi với vẻ mặt hết sức lo lắng và vội vàng. Cậu sững người lại nhìn anh chạy đi mà đôi chân như đóng băng không thể di chuyển nổi. Tại sao anh lại bỏ chạy? Tại sao anh lại đi mà không nói gì với cậu? Tại sao anh dám bỏ bê công việc của mình? Cậu giận anh, và cậu định chiều về sẽ mách với cha cho anh ta một trận.





- Cha, Hyun Joong đâu rồi? Hôm nay anh ta đã bỏ đi mà không nói gì cả!
- Hyun Joong xin nghỉ phép vài ngày rồi con trai. - Chủ tịch Park ôn tồn.
- Nghỉ phép? – Jung Min tròn mắt – Sao bỗng nhiên lại nghỉ phép?
- Anh ta không nói lí do. – Ông quay sang nhìn con trai mình cười nói – Nhưng con không vui à?
- À…con… - Cậu lúng búng – Con rất vui ấy chứ, con sẽ không bị kìm kẹp mất tự do nữa. Con mong anh ta nghỉ càng lâu càng tốt.





Jung Min nói một mạch rồi chạy vội lên tầng, trốn khỏi cái nhìn của cha, cái nhìn như xuyên suốt cả tim gan, thấu hiểu suy nghĩ cậu. Cậu ngồi lì trong phòng, cậu giận vì Hyun Joong dám bỏ đi mà không nói lí do. Nghỉ phép ư? Cậu không nghĩ thế, rõ ràng rằng sau khi nghe một cuộc điện từ ai đó, anh mới đi như vậy. Cậu thắc mắc không biết người đó là ai, là ai mà quan trọng đến mức anh bỏ cả công việc của mình khi người đó gọi điện, là ai mà khiến anh đột nhiên trở nên lo lắng và vội vã, khác hẳn với anh thường ngày như thế? Những câu hỏi cứ liên tiếp hiện ra trong đầu, cậu không thể ngừng nghĩ về anh.

- Thưa thiếu gia, mời cậu xuống dùng bữa.
- Nói với cha mẹ là tôi không đói.



Bà Park lo lắng định lên phòng gặp cậu nhưng chủ tịch đã ngăn bà lại.

- Cứ để nó ở một mình.
- Nhưng mà…
- Thằng bé không sao đâu, bà đừng lo.

Ông mỉm cười trấn an bà, ông hiểu con trai mình hơn ai hết. Chỉ cần nhìn ánh mắt, vả mặt và biểu hiện của nó là ông có thể biết được nó đang nghĩ gì, đang cần gì, đang muốn gì. Bà biết điều đó nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho Jung Min.












Những ngày sau đó, Jung Min đến trường một mình, quản gia là người đưa cậu đến trường và đón cậu về, tuy nhiên không có ai theo sau cậu từng bước, không có ai đứng ở cửa lớp và quan sát cậu từng phút, và cũng không có ai để ngăn cản cậu tham gia vào những vụ gây lộn… Cậu thấy trong lòng hụt hẫng và thiếu vắng một thứ gì đó rất lớn, hay là cảm giác mất đi một đồ vật quen thuộc, hay là cảm giác trống trải khi không có người nào bên cạnh. Thỉnh thoảng, cậu lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, như tìm kiếm một cái lưng áo thân quen hay mong chờ một điều kì diệu nào đó sẽ đến. Suốt cả tuần, cậu thẫn thờ như người mất hồn, bọn đàn em trong trường thấy cậu như vậy không dám làm phiền, bà Park cũng hết sức lo lắng, chỉ riêng mình chủ tịch vẫn điềm nhiên, coi như không có chuyện gì xảy ra.

- Nó đã lớn rồi, không cần lo cho nó tí một như vậy đâu.








Gần một tuần không có vệ sĩ đi kèm, Jung Min cũng không hề mắc lỗi, cậu thực sự đã trở nên hiền lành hơn rất nhiều, cậu đã thay đổi rất nhanh, điều đó khiến ông bà Park rất hài lòng. Nhưng nhìn cậu ủ rũ như thiếu sức sống, bà Park hết sức xót xa.



Hàng ngày sau khi trở về nhà, cậu thường chỉ đóng cửa trong phòng, không ra ngoài cũng chẳng chịu làm gì. Có những buổi chiều, cậu ngồi hàng giờ trên chiếc bàn học cạnh cửa sổ của mình chỉ để nhìn bâng quơ xuống khu vườn dưới phòng mình. Thỉnh thoảng, vào buổi tối, cậu chạy sang phòng anh chỉ để đứng ở cửa và lắng nghe tiếng đồng hồ dây cót đang kêu đều đặn bên trong. Cậu thấy mình cư xử thật ngốc ngếch, nhưng cậu không tài nào kiềm chế nổi mình.






















- Chào Chủ tịch.
- Cậu đã đi làm rồi đấy à?
- Tôi xin lỗi vì nghỉ lâu.
- Tôi thì không sao – Ông Park cười – Nhưng có người nhớ cậu đấy!
- Dạ?


Hyun Joong nhìn chủ tịch, anh không hiểu ý ông nói là gì. Có người nhớ anh ư? Là ai vậy nhỉ? Anh nghĩ chắc Chủ tịch đang đùa, công việc của anh chỉ là hằng ngày đi theo sau một cậu học sinh cuối cấp trung học và chẳng bao giờ anh nói chuyện với ai, vậy thì làm sao có người nhớ anh cho được.








Jung Min nằm trong phòng, tay cậu loay hoay gấp mấy tờ giấy thành những hình thù khác nhau. Cậu đang cố làm gì đó để thôi không nghĩ về Hyun Joong nữa.
Tiếng bước chân từ đầu hành lang to dần to dần rồi rõ hẳn, tiếng bước chân mạnh mẽ nhưng rất từ tốn, tiếng bước chân quen thuộc đang từ từ lại gần. Jung Min bật dậy khỏi giường, cậu lao ra mở cửa

- A

Cách cửa bật tung ra ngay trước mặt Hyun Joong làm anh giật mình, anh vừa đến ngay trước cửa phòng cậu.

- Anh đã chịu đi làm rồi đấy.

Mặc dù gặp lại anh, Jung Min thực sự vui, nhưng cậu không muốn anh biết cảm nhận đó của cậu. Cậu muốn giấu nó, đơn giản vì cậu vẫn luôn tỏ ra ghét anh khi anh cứ theo sát phía sau mọi lúc, cậu không thể thay đổi cách cư xử với anh ngay được, làm như vậy thật là mất mặt cậu mà. Ánh mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy anh, nhưng cậu vội vàng giấu chúng đi, vừa hỏi anh vừa nhìn ra chỗ khác.

- Xin lỗi thưa cậu. Vì tôi đã đi mà không báo.
- Anh cũng biết lỗi cơ đấy.
- Tôi…
- Từ mai tiếp tục công việc.


Nói xong cậu đóng sầm cánh cửa trước mặt anh, cũng bất ngờ như khi cậu mở nó ra. Hyun Joong đứng lại vài giây rồi lại bước về phòng mình. Anh thấy nhẹ nhõm vì cậu dường như đã quên chuyện xảy ra ở biệt thự cuối tuần trước, hơn nữa hai người đã có thể nói chuyện như trước đó, không còn tránh mặt nhau nữa. Ngả lưng xuống giường, anh nhắm mắt, trong lòng thực sự thư giãn.

Cộc cộc!!!

Tiếng gõ cửa đánh thức anh ra khỏi giấc ngủ vừa chợt đến. Tiếng gõ cữa khá mạnh nhưng lại có chụt rụt rè. “Jung Min chăng?”

- Có việc gì thưa cậu?
- Tuần vừa rồi anh đi đâu vậy?
- À…Tôi có vài chuyện gia đình cần giải quyết.
- Chuyện gia đình?
- Vâng, có vài việc khá quan trọng nên tôi phải có mặt.
- Việc…liên quan trực tiếp đến anh à?
- À không….Việc đó…Tôi cũng không biết nên nói thế nào…
- Được rồi. Lần sau nếu có chuyện gì anh phải báo với tôi trước tiên đấy.
- Ơ….
- Vì anh là vệ sĩ trực tiếp của tôi mà.
- Vâng, thưa cậu.




Jung Min về phòng, mặc dù những thắc mắc của cậu chưa hoàn toàn được anh giải đáp, nhưng phần nào đó cậu cũng đã yên tâm rằng việc gia đình đó không liên quan trực tiếp đến anh, và điều đó có nghĩa là anh sẽ còn làm vệ sĩ cho cậu thời gian dài nữa. Nghĩ vậy, cậu an tâm đi ngủ.

~End chap 7~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét