Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 5)

Chapter 5: Chuyện thường ngày







Một ngày mới lại bắt đầu, và anh lại theo sau không rời một phút từ nhà đến trường. Một thời gian dài tiếp diễn như vậy, cậu cũng không còn cảm thấy anh khó chịu nữa, mà giờ đây cậu thấy đó là điều hết sức bình thường, như việc nó phải vậy. Việc gây lộn ở trường cũng không còn, có vẻ như mọi việc đã diễn biến theo hướng tốt.






- Về bài tập tôi cho về lần trước, các em có làm được không? - Thầy giáo dạy Toán vừa mở sách, vừa đưa mắt nhìn cả lớp – Bài đó khá khó, có ai làm được không?
- Có thưa thầy.


Mọi ánh mắt đổ dồn về nơi vừa phát ra giọng nói kia. Là Jung Min. Cậu vẫn bình thản nhìn thầy giáo và nhìn cả lớp. Mọi người hết sức ngạc nhiên về cậu, một người nổi tiếng gây rối trong trường bỗng chốc trở nên chăm chỉ và tài giỏi đến vậy?

- Jung Min, em vừa nói là em làm được?
- Vâng.




Thầy giáo đọc đi đọc lại những gì mà Jung Min viết trong vở bài tập, ông thấy khó mà tin nổi vào mắt mình. Cậu rõ ràng là làm đúng, và còn trình bày hết sức gọn gàng khoa học. Ông đã dạy cậu được 3 năm và chưa bao giờ ông nghĩ rằng cậu là người có thể làm được những điều đó. Ông không phủ nhận là cậu là một học sinh thông minh, nhưng sự thông minh đó đâu đã bao giờ cậu dùng nó vào việc học, hơn nữa trong suốt thời gian trước, cậu đã bỏ mặc môn học này vậy mà cậu vẫn có thể giải quyết cái khó khăn mà hầu như cả lớp đều chịu bó tay. Ông vẫn không tin vào mắt mình, vẫn xem đi xem lại cuốn vở bài tập như muốn tìm ra một lỗi dù là nhỏ nhặt nhất trong đó.




Nhận lại cuốn vở, Jung Min kiêu hãnh bước về chỗ ngồi. Đám đàn em của cậu xôn xao, và thầy giáo vẫn ngồi lặng trên bàn giáo viên chưa hết bất ngờ. Cậu ngả lưng ra ghế và mỉm cười một cách ngạo nghễ. Phía ngoài cửa sổ lớp học, Hyun Joong cũng không giấu nổi một nụ cười.



- Anh Jung Min, anh học gia sư đấy à?
- Anh Jung Min, anh tự làm hết đấy à?
- Anh Jung Min…


Rầm!

Cậu đập mạnh quyển sách đang cầm trên tay xuống bàn làm cả lũ giật bắn mình

- Các cậu nghĩ tôi là ai? Nghi ngờ sao?
- Dạ bọn em…

Cậu phớt lờ bọn chúng, đứng dậy bỏ ra ngoài. Đi qua trước mặt người vệ sĩ, cậu nhếch mép:
- Cảm ơn.
Và đáp lại cũng là một nụ cười nửa mùa như vậy.
















Căn phòng được đóng kín cửa ra vào và các cửa sổ, rèm cũng được buông. Chiếc máy điều hoà phả ra những hơi khô và lạnh. Chủ tịch Park ngồi điềm tĩnh trên chiếc ghế lớn quay vuông góc với cửa ra vào. Anh ngồi trên chiếc ghế nhỏ hơn và đối diện với ông. Lật giở từng trang của cuốn sổ ghi chép, anh thông bào chi tiết về những chuyển biến chậm chạp của Jung Min trong hai tuần kể từ khi anh bắt đầu nhận nhiệm vụ. Anh nói từ tốn, rành mạch, và ông lắng nghe chăm chú, vừa nghe vừa khẽ gật đầu.


Việc chủ tịch Park thuê anh về đây ngoài ông ra không ai biết được nguyên nhân. Tất cả mọi người trong nhà, trừ Hyun Joong, đều chỉ cho rằng anh về đây để làm vệ sĩ mới cho con trai chủ tịch là Park Jung Min, thay cho đám vệ sĩ trước đã bị sa thải. Riêng anh thì biết thêm một nguyên nhân nữa là anh đóng vai trò chính trong việc đưa Jung Min chuyển biến theo hướng tích cực hơn. Nhưng còn một nguyên nhân sâu xa hơn, mà chính anh cũng không biết, chính là vì sao ông lại chọn người đảm nhận vai trò đó là anh chứ không phải ai khác, thì chủ tịch Park vẫn giữ kín bí mật đó trong lòng, không ai có thể đoán ra.


- Được rồi, ta thấy như vậy là khả quan lắm rồi. - Chủ tịch sau khi nghe xong cười khà khà.
- Để Jung Min có thể thay đổi hẳn thì có lẽ còn cần thêm thời gian thưa chủ tịch.
- Cậu cứ thoải mái mà tiến hành. Không cần phải gấp gáp.
- Vâng thưa chủ tịch.
- Cậu có thể đi.
- Vâng, tôi xin phép.


Còn lại một mình trong phòng, ông chợt mỉm cười. Vậy là một phần trong kế hoạch của ông đã có những thành công ban đầu.















Kì nghỉ lễ giữa năm, như một phần thưởng cho những chuyển biến tích cực của con trai mình, chủ tịch Park cho phép cậu tới khu biệt thự phía Đông. Đây là lần đầu tiên ông cho phép cậu tới đó mà không có cha mẹ đi cùng. Nhưng cậu vẫn cần có người đi theo, và ông quyết định đó là Kim Hyun Joong.

- Sao cha cứ bắt con phải đi cùng anh ta thế? – Jung Min gắt gỏng.
- Nhẽ ra anh ta mới phải là người than thở về việc suốt ngày phải đi theo con mới đúng.

Cậu vẫn nhăn nhó ra vẻ không ưng, ngay cả ngày nghỉ cậu cũng cứ phải dính chặt lấy anh ta. Mặc dù không ghét bỏ gì, nhưng việc cứ kè kè cạnh cậu hết ngày này sang ngày khác cũng khiến cậu có phần khó chịu.








Chặng đướng từ nhà tới khu biệt thự phía Đông không quá dài, nhưng với một người đang rất háo hức như cậu thì nó thực sự là rất dài. Bình thường, cậu sẽ ngồi ghế sau và nhắm mắt chờp đến khi đến nơi. Nhưng hôm nay thì khác, cậu ngồi lên ghế trước và liên tục giục anh đi nhanh lên


- Sao anh đi chậm vậy?
- Đây là tốc độ tối đa cho phép rồi thưa cậu.
- Vẫn chậm…
- Chúng ta đã vượt tất cả các xe khác rồi.






Rời xa khu đô thị đông đúc nhộn nhịp và ồn ào, cậu cảm thấy sự tĩnh lặng yên bình của vùng ngoại ô thật đáng giá. Cái cảm giác bình yên ấy giống như khi cậu còn nhỏ, cứ cuối tuần lại về bà ngoại trong một căn nhà nhỏ với một khu vườn rộng rãi cây toả bóng mát cả ngày. Những kỷ niệm thời thơ ấu ùa về, khiến cậu đột nhiên trở nên hiền lành và ngoan ngoãn như một chú mèo. Cậu nhìn những hàng cây chạy vun vút bên lề đường qua cửa kính, và cậu mỉm cười hạnh phúc.

- Tôi hạ kính xe xuống nhé?
- Uhm.

Cậu đưa tay ra cảm nhận bầu không khí trong lành và mát mẻ của vùng đồng quê, những làn gió luồn qua kẽ ngón tay khiến cậu bật cười thích thú. Anh mặc dù vẫn tập trung lái xe, nhưng vẫn luôn để ý tới cậu. Đây là lần đầu tiên sau hai tháng cạnh nhau anh thấy những biểu hiẹn như vậy ở cậu. Một Jung Min ngây thơ và hồn nhiên đùa nghịch với thiên nhiên, một Jung Min ngoan ngoãn hiền lành ngồi hoài niệm về quá khứ, một Jung Min yên tĩnh và dịu dàng với những lời nói hành động dễ thương. Anh bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc, vì những lí do không liên quan tới mình. Đột nhiên anh muốn ngày nghỉ này kéo dài ra thật nhiều, để anh được nhìn thấy và ở bên một Jung Min mà anh chưa bao giờ thấy. Anh cũng hạ cưa kính xe phía bên mình, và cảm nhận những gì trong lành nhất nơi đây. Con đường tới khu biệt thụ đang ngắn dần lại…


~End chap 5~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét