Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

[Oneshot] Nếu được quay ngược thời gian



Nếu được quay ngược thời gian








Title Nếu được quay ngược thời gian
Authour Park Eun Rim
Pairing HyunMin (SS501)
Disclaime Họ không thuộc về tôi, nhưng câu chuyện này là của tôi.
Summary Có bao giờ bạn hối hận vì những gì mình đã làm? Có bao giờ bạn mong muốn được quay ngược thời gian để lựa chọn lại từ đầu?
Catergoy / Gener Romance
Rating 10+
Note Fic này viết khi nghe Let me be the one, thực sự không biết có gì liên quan hay không. Fic viết để thoả mãn cơn thèm HM của mình, và để tặng cho HM-ers thân yêu








Anh có hối hận vì đã yêu em không?






Tôi nằm bên bờ biển, nhìn từng đợt sóng liên tiếp xô đến, hết đợt này đến đợt khác. Sóng không mạnh lắm, nhưng cũng đủ cuốn theo rất nhiều cát. Nước biển và cát cứ tới tấp táp vào mặt tôi. Hình như chúng đã lọt vào trong mũi, miệng và cả mắt tôi nữa. Tôi cảm nhận được vị mặn chát của nó trong miệng, cái mùi nồng nồng trong mũi, và mắt tôi cay xè đến mức không muốn mở ra nữa.






Thuỷ triều đang lên, tôi biết điều đó, vì nước đã dâng lên cao hơn lúc nãy, và ngập nửa mặt tôi rồi. Chiều xuống trên bài biển thật đẹp, tôi có thể nhìn thấy mặt trời khuất dần dưới mặt nước mênh mông tít tắp kia. Khi ấy, cả trời và nước sẽ hoà vào làm một, sẽ không còn ranh giới nào nữa. Tất cả sẽ hoà vào với nhau. Và có lẽ tôi cũng sẽ thế, hoà vào cũng với làn nước xanh mênh mong…




- Ôi trời!!!! Anh đang làm cái gì thế này!!!!


Tôi nghe tiếng Jung Min la lên thất thanh, và tôi thấy có người kéo tôi vào sâu bên trong, cách xa làn nước đang dâng lên mỗi lúc một cao.


- Hyun Joong!!! Anh có nghe thấy em gọi không? Hỵun Joong!! Hyun Joong!! Hyun…


Tôi cố mở mắt để nhìn cậu ấy nhưng thật khó khăn. Tất cả những gì tôi thấy là một khuôn mặt tỏ ra lo lắng đang nhoè dần, nhoè dần đi và tan biến đi trong bóng tối. Tai tôi cũng nghe thấy những tiếng gọi thảng thốt, nhưng rồi nó cũng mờ dần đi và tan đi trong tiếng sóng vỗ rì rào….










Yêu em là không bao giờ anh hối hận…












Tôi nặng nhọc mở mắt nhìn xung quanh. Mọi thứ đều trắng toát đến lạnh người. Vậy là tôi đã được đưa vào bệnh viện trước khi cát và nước kịp tràn ngập trong phổi mình. Cổ họng tôi vẫn đắng ngắt, và mắt mũi vẫn cay xè. Tôi mơ màng nhìn ra xung quanh.. Chiếc cửa sổ duy nhất của căn phòng mở hướng ra biển. Có lẽ mọi thứ ở đây đều gắn với biển. Tôi không thích biển, vì nó quá rộng lớn, nó khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật lạc lõng giữa cái thế giới này.










Nhưng Jung Min lại rất thích biển. Cậu ấy có thể ngồi ngắm nhìn nó hàng giờ mà không chán. Cậu ấy sẽ lôi tôi dậy sớm để ngắm bình minh, và sẽ kéo tôi ra biển vào mỗi buổi chiều để nhìn hoàng hôn buông xuống, và tất nhiên là sẽ bắt tôi đi dạo ngoài biển cùng vào ban đêm. Đối với cậu ấy, biển lúc nào cũng đẹp…










Quá mê mải với những suy nghĩ miên man, nãy giờ tôi không nhận ra rắng có người đang gục đầu bên cạnh giường mình. Khuôn mặt thanh tú với chiếc mũi cao và khoé miệng duyên dáng. Jung Min đang ngủ, cậu ấy nhìn thật đẹp. Khuôn mặt này tôi đã quen nhìn hàng ngày mỗi khi thức dậy, nhưng hôm nay thực sự rất khác, vẫn gương mặt đẹp ấy, nhưng có gì đó rất khác mà tôi không thể diễn tả nỗi. Trên trán cậu, những sợt tóc bay loà xoà. Tôi khẽ luồn tay vào mái tóc màu nâu đỏ ấy, tóc cậu ấy thật mềm, và thơm nữa….




















- Tóc em mềm như tóc con gái vậy.
- Con gái thì sao chứ!
- Anh thích nó. – Tôi thì thầm.











- Anh tỉnh rồi à?


Jung Min đã thức giấc, có lẽ tại tôi.


- Anh ổn chứ?


Tôi khẽ gật đầu. Thực sự tôi không muốn nói gì lúc này.


- Anh uống nước nhé, để em đi lấy.


Không để tôi trả lời, cậu ấy đã vội vã đứng dậy. Tôi nắm tay Jung Min giữ lại. Tôi sợ, nếu cậu ấy bước ra khỏi căn phòng này, cậu ấy sẽ không quay lại nữa, mãi mãi rời xa tôi. Tôi sợ cái cảm giác cô đơn khi ở một mình ở một nơi xa lạ, một nơi mà tôi không hề hứng thú. Tôi sợ những điều tốt đẹp nhất sẽ theo cậu ấy mà rời khỏi tôi. Liệu tôi còn có thể giữ Jung Min cho riêng mình được bao lâu nữa đây?






















- Cậu biết rõ là Hyun Joong không thích biển. Sao cậu vẫn quyết định đi nghỉ ở đây?
- Nếu mình cùng đi với anh ấy, trong mắt anh ấy biển sẽ trở nên đẹp hơn đấy. – Jung Min cười, điệu cười không lẫn vào đâu được –Đây là lần cuối cùng mà mình đi cùng anh ấy, nên mình muốn đưa anh ấy tới đây.
- Lần…cuối cùng? Vậy là sao?
Jung Min im lặng vài giây. Và rồi cậu ấy cười. cậu ấy đang cười, nhưng giọng cười thật buồn bã.

- Mình sẽ lấy vợ.

Sẽ lấy vợ…Câu nói như dao cứa vào tim tôi. Vậy là Jung Min sẽ lấy vợ, sẽ lập gia đình, sẽ có một cuộc sống mới, sẽ bước đi trên một con đường mới. Và con đường đó sẽ hoàn toàn không có tôi. Cậu ấy sẽ không còn là của tôi nữa. mãi mãi không bao giờ là của riêng tôi…


- Bao giờ?
- Hai tuần nữa.



Tôi chỉ biết chạy, chạy đi thật nhanh như thể muốn bỏ hết mọi thứ ở phía sau. Chạy để nước mắt không thể chảy ra ngoài. Tôi không muồn khóc, tôi không có lí do gì để làm thế. Cậu ấy phải lập gia đình, đó là điều cần phải làm. Tôi có lẽ cũng sẽ như vậy. Nhưng tôi không nghĩ là nó sẽ đến nhanh như thế. Tất cả nhưng gì trong đầu tôi lúc này, là mình sẽ phải rời xa khỏi Jung min, và mỗi người sẽ có một cuốc sống riêng, không liên quan đến nhau nữa.











Jung min cứ đứng như vậy, không đi nữa nhưng cũng không ngồi xuống. Chúng tôi nhìn nhau, nhưng không nói gì…








Thời gian lại thức hiện quy trình của nó. Hoàng hôn lại buông một màu tím thẫm xuông mặt biển mênh mông rộng lớn, mọi thứ cứ thế chìm dần vào bóng tối, trời và nước lại hoà vào làm một, sóng vẫn rì rào và gió từ ngoài biển vẫn thổi vào mát rượi…










Nếu được quay ngược thời gian để chọn lại từ đầu, anh cũng vẫn sẽ chọn yêu em…


End

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét