Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

[Oneshot] There are nothing everlasting

There are nothing everlasting




Title There are nothing everlasting
Authour Park Eun Rim
Pairing HyunMin (SS501)
Disclaime Họ không thuộc về tôi, nhưng câu chuyện này là của tôi.
Summary There are nothing everlasting
Catergoy / Gener Romance
Rating 12+

Note Fic lấy ý tưởng từ chính câu chuyện của author :">




It’s said that there are nothing everlasting, but my love for you is everlasting.


Anh ngồi chống cằm bên chiếc bàn kê cạnh giường, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Vậy là một mùa mưa nữa lại tới, đã tròn 3 năm kể từ khi cậu ấy nói lời chia tay anh. Vậy mà mọi thứ dường như mới xảy ra ngày hôm qua. Nụ cười tươi rói, ánh mắt tinh nghịch, những câu chuyện đùa khiến anh cười cả ngày… Mọi thứ anh còn nhớ rõ mồn một…Vậy mà đã 3 năm rồi, nhanh thật.




Kính … coong!!

- Cậu đang làm gì thế?
Saeng đã ở bên cạnh anh từ khi anh chia tay Min, cũng từng ấy thời gian Saeng chăm sóc và lo lắng cho anh một cách chu đáo tận tình. Thật sự là một người bạn tốt.
- Trời mưa thế sao cậu vẫn đến?
- Mình biết thừa là trời mưa thì cậu sẽ chẳng đi đâu mua đồ ăn, chỉ ở nhà gặm mì gói thôi nên mình mang đồ ăn sang cho cậu đây.
- Uh, cảm ơn cậu. Từ sáng mình cũng chưa ăn gì. – Anh nhe răng cười hì hì.
Sụp…soạt…
- Vẫn nhớ Min à?
- … - Anh sững lại, thức ăn trong miệng đột nhiên tắc ứ. – À…không…
- Cậu không giấu được mình đâu, mình biết mà. Sao cậu không gọi cho cậu ấy xem sao?
- …
- Biết đâu…

Cạch! Anh đặt mạnh chiếc bát xuống bàn, mắt vẫn không nhìn lên.
- Mình ăn no rồi.
Nói rồi anh bỏ vào phòng, mặc Saeng ở ngoài một mình. Saeng nhìn chiếc bát vẫn còn đầy nguyên thức ăn, chỉ biết thở dài. Ngoài trời, mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn….












- Ya! Anh phải cười chứ!
- À ờ anh xin lỗi..Em kể lại đi – Anh đưa tay lên gãi đầu, nhe răng cười hì hì.
- Không kể lại nữa. Anh là đồ mọt sách.


Min vùng vằng ra cửa sổ đứng, nhìn ra ngoài trời đang lất phất mưa. Gió hắt những hạt nước bên ngoài vào lạnh buốt. Cậu rùng mình nhưng vẫn đứng đó, lạnh khiến con người ta tỉnh táo.

- Em còn đứng đây thì sẽ bị cảm đó. – Anh ôm lấy cậu từ phía sau, áp má mình vào má cậu.
- Anh sẽ yêu em mãi chứ?
- Uh, anh sẽ yêu em mãi. Tất nhiên là sẽ như thế rồi.
- Nhưng chẳng có gì là mãi mãi cả.
- Ai nói với em như vậy?
- Không có gì là mãi mãi cả. - Cậu tiếp tục lặp lại.
- Nhưng anh sẽ yêu em mãi. – Anh thì thầm vào tai cậu, giọng anh ngọt ngào. – Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chắc chắn là như vậy.
Ngoài trời mưa ngày càng mau hơn, thấp thoáng sau bức rèm màu trắng sữa, bóng hai người quần lấy nhau, nồng nàn và ấm áp…














Anh giật mình thức giấc vì tiếng cánh cửa sổ đập mạnh. Gió to quá, có lẽ là bão về rồi.
- Mình nhớ là đã đóng cửa rồi mà. – Anh vừa đi đóng cửa vừa ngáp ngủ. – Có lẽ gió quá lớn đã làm bật chốt.
Mưa từ ngoài cửa hắt vào mặt anh lạnh buốt, lạnh khiến con người ta tỉnh táo. Giờ là hai giờ sáng, anh đứng sát cửa sổ. anh không đóng nó lại mà cứ đứng cho mưa hắt vào, một bên bức rèm ướt đẫm…








- Cậu đúng là điên rồi, sao lại đi hứng mưa vào người thế bao giờ? – Saeng gắt anh, mặc dù đang rất lo lắng.
- Mình không sao mà. – Anh nằm dài trên ghế sofa, mặt tái nhợt, đôi mắt vẫn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ đã trắng xoá vì mưa.
- Cậu vào trong nằm đi, đừng nhìn ra ngoài đó nữa. – Saeng kéo tấm rèm và đóng cửa sổ lại.
Căn phòng tối om, tiếng mưa vẫn ào ào từ ngoài dội vào, đầu anh hoàn toàn trống rỗng…












- Chúng ta chia tay đi.
- Tại …sao?- Anh bàng hoàng
- Chẳng tại sao cả. Chia tay. Thế thôi.
- Ít ra em cũng phải cho anh một lí do chứ? – Anh lắp bắp - Chẳng phải chúng ta hứa sẽ yêu nhau mãi sao?
- Không có gì là mãi mãi cả.
- …

Min quay lưng đi nhưng anh nắm chặt tay cậu giữ lại
- Nếu em không nói, anh sẽ không để em đi đâu.
- Rồi sau này anh sẽ hiểu.
- Hiểu gì chứ? Anh không muồn hiểu điều gì cả.
- Hiểu một điều rằng không có gì là mãi mãi.
Cậu đang nhìn xuống đất, bất chợt ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh.Ánh mắt ấy chưa bao giờ anh nhìn thấy, có chút gì đó kì lạ. Một chút vương vấn, một chút lạnh lùng, một chút dứt khoát…anh không thể hiểu nổi nó, và anh buông tay cậu ra…

Min bước đi, đầu không ngoảnh lại. Anh đứng đó nhìn theo bóng cậu đang xa dần “Dù thế nào, anh vẫn sẽ mãi yêu em”.

Mưa đột ngột to như trút nước, phủ một màu trắng xoá ảm đạm lên bóng hai người đang xa dần nhau. Nước mắt hoà cùng nước mưa đắng ngắt. Anh vẫn đứng đó và cậu vẫn bước đi…











Lau mặt và đắp khăn ướt cho anh xong, Saeng ra ngoài và đóng cửa lại. Cậu ngồi bất động trên chiếc ghế sofa một lúc lâu, nét mặt đăm chiêu, lo lắng. Một lúc sau, cậu rút trong túi ra một tờ giấy cũ kĩ đã ngả màu vàng ố được gấp vuông vắn cẩn thận. Phía ngoài tờ giấy ghi: From: Jung Min. To: Hyun Joong. Và một dòng chữ nhỏ hơn được viết phía dưới: It’s said that there are nothing everlasting, but my love for you is everlasting…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét