Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 9)

Chapter 9: Trốn thoát










Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Jung Min thấy toàn thân đau nhức. Cậu gắng gượng nhấc đầu dậy nhìn ra xung quanh và hoảng sợ khi nhận ra một nơi hoang tàn đổ nát. Nó trông giống như một ngôi nhà gỗ cũ kĩ đã lâu không được sử dụng, những cột chống đã nham nhở và mốc meo, sán gỗ ẩm ướt và đầy những vết sém đen như bị cháy, và đâu đó tiếng kèn kẹt của những con mọt trong thân gỗ cứ vang lên đều đều.




Cậu khẽ cử động hai cánh tay một cách khó nhọc, và nhận ra chúng đã bị trói quặt ra sau lưng bằng sợi dây thừng lớn. Còn cậu thì đang nằm sấp trên tấm sàn nham nhở đó, mùi ẩm mốc xộc lên mũi khiến cậu buồn nôn. Cậu cố lật ngửa người lại nhưng thật khó khăn với hai cánh tay nặng nề phía sau. “Đây là nơi quỷ quái nào?”

- Đã tỉnh rồi hả nhóc.

Một giọng nói khá quen cất lên, cậu hơi ngờ ngợ nhưng không chắc chắn vì cậu chưa nhìn thấy mặt kẻ vừa nói. Giọng nói đó rất giống giọng Shin Yang.

- Xin chào, tôi là Shin Yoon.

Hắn ta mỉm cười cúi xuống và đưa tay ra trước mặt Jung Min. Nhưng hắn ngay lập tức rút tay về và cười ha hả:

- Ồ xin lỗi, tôi quên là tay cậu đang bị trói.

Hắn tóm lấy Jung Min lật ngửa người cậu ra và dí sát mặt hắn vào mặt cậu:

- Chúng ta có quen nhau không nhỉ? Ồ chắc không đâu, tôi xin giới thiệu, tôi là anh trai của Shin Yang.



Hắn buông tay ra khỏi người Jung Min đứng dây. Giờ cậu mới nhìn thấy hắn. Đó là một người đàn ông trông khá giồng Shin Yang, nhưng to cao hơn và già dặn hơn, hắn ăn mặc có vẻ đàng hoàng lịch sự nhưng khuôn mặt lộ rõ sự đểu giả. Cách hắn nhìn cậu và nhếch mép khi cười thực sự đáng sợ, nó khiến cậu nổi da gà.

- Tôi nghe nói cậu đã đánh em trai tôi – Đôi mắt một mí ấy lại liếc nhìn cậu – Tôi cho cậu biết, tôi có thể bảo nó ngừng gây hấn với cậu ngay lập tức…

Hắn lại liếc nhìn cậu, ánh mắt sắc như dao làm cậu lạnh gáy

- Chỉ cần một điều kiện duy nhất.- Ngưng một lát, hắn tiếp – Là cậu phải thoả mãn tôi.





Hắn nhếch mép và cúi xuống trước mặt cậu. Hắn thực sự là một kẻ đáng sợ, cậu không dám nhìn vào mặt hắn, cái điệu cười và đôi mắt kia đúng là một thứ vũ khí lợi hại

- Sao nào? Đồng ý chứ?

Chưa đợi cậu trả lời, ngay lập tức hắn nằm xuống áp sát vào người cậu, tay hắn đặt ngay phía trên dây lưng của cậu một cách khéo léo. Hắn quả thực là một tên cáo già nguy hiểm.

- Sẽ chẳng khó khăn gì đâu.

Nhanh như chớp, bàn tay hắn đã luồn lách vào phía trong quần và ngay lập tức nắm lấy cậu.

- Thử cảm giác đã nhé?

Lại một cái nhếch mép, và bàn tay của hắn siết chặt lại. Một cảm giác đau đớn khó tả trào lên trong cậu và bật ra thành một tiếng hét lớn
- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !













Tất cả mọi người đã sục sạo mọi ngõ ngách trong thành phố, những chỗ cậu thường lui tới, nhà bạn bè, bọn đàn em và cả nhà Shin Yang, nhưng không hề thấy dấu vết gì của cậu. Mọi người gần như kiệt sức vì lùng sục khắp hang cùng ngõ hẻm. Hyun Joong dù vết thương sau đầu mới chỉ ngưng chảy máu, cũng sốt sắng lao đi tìm Jung Min. Hơn ai hết, anh là người cảm thấy tội lỗi nhất trong chuyện này. Giá như lúc đó anh cản cậu không cho cậu đi gặp Shin Yang, giá như lúc đó anh chịu nhịn một chút, giá như lúc đó anh cẩn thận một chút…Hàng trăm lời giá như lẩn quất trong đầu, anh cảm thấy hối hận vô cùng. Vậy là lần thứ hai anh mắc lỗi với cậu, và lỗi lần này nghiêm trọng gấp vạn lần lỗi lần trước. Vết thương của anh thi thoảng lại nhói buốt, nhưng anh vẫn tiếp tục đi, một tay ôm lấy đầu. Nếu không tìm thấy cậu, anh sẽ phát điên lên mất.












Hắn nới lỏng bàn tay mình ra và liếm lên vành tai cậu. Cơn đau khiến cậu co rúm người lại, giờ lại duỗi dần ra. Tay hắn vẫn mân mê dưới đó trong khi tay còn lại ghì chặt người cậu xuống sàn.

- Sang bước tiếp theo nhé.


Cậu giãy giụa hết sức nhưng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn. Cánh tay to khoẻ đủ sức giữ chặt khiến cậu không thể nhúc nhích. Hắn lột bỏ những gì làm vưỡng víu tay hắn, và hắn trườn một cách hết sức chậm rãi trên người cậu như cách một căn trăn đang quấn lấy mồi. Cậu thấy mình nghẹt thở, nhưng cậu vẫn cố gắng chống cự, không để cho hắn đạt được mục đích. Sau khi vờn chán chê, hắn chuyển tư thế. Hắn nhấc hai chân cậu lên và bắt đầu luồn những ngón tay vào trong người cậu. Cậu thấy mình bị hạ nhục, việc này còn nhục nhã gấp hàng vạn lần việc cậu phải quỳ trước mặt Shin Yang. Nhưng với trí thông minh sẵn có, cậu không chấp nhận chuyện này tiếp diễn nữa, lợi dụng lúc hắn đang mải mê với những ngõ ngách trong cậu, cậu lấy hết sức đạp vào mặt hắn rồi vùng dậy chạy ra ngoài. Mặc dù cậu không biết đây là đâu nhưng cậu cần phải chạy, càng nhanh càng tốt để tên khốn kia không kịp đuổi theo.







Choáng váng vì cú đạp quá mạnh, Shin Yoon lảo đão ngã ra sàn, phải một lúc sau hắn mới lấy lại được cân bằng và chạy bổ đi tìm cậu ”Chắc chắn chưa chạy xa khỏi đây đâu”. Hắn lao ra ngoài, xung quanh là những cây bụi cao đến ngang người, um tùm khắp nơi. Trong bóng đêm, việc xác định đường đi giữa những bụi rậm này càng khó khăn hơn. Hăn sục sạo khắp các bụi cây lớn vì nghĩ rằng Jung Min sẽ trốn trong đó chứ không kịp chạy đi xa. Đâu đó tiếng chim cú cứ rúc lên từng hồi…







Mặt trời sắp lên, hắn vẫn chưa tìm thấy cậu. “Thằng nhóc chạy nhanh thật”. Cuối cùng hắn quay lại căn nhà gỗ mục với suy nghĩ cậu đang trốn trong ấy. Nhưng sau tất cả, hắn đã để cậu chạy thoát. ”Nhóc con, tha cho mày lần này”. Rồi hắn bực tức bỏ đi.







Luồn được hai cánh tay bị trói ra đằng trước, Jung Min loay hoay gỡ dây trói. Những vòng dây thít chặt khiến cổ tat xây xước rướm máu và đôi bàn tay tím tái. Cậu bật khóc. Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, cậu thấy nhục nhã vô cùng, và trên tất cả là cậu thấy hối hận về những việc mình đã làm để rồi phải chịu hậu quả như thế này. Suốt cả một thời gian dài, cậu sống như một kẻ hư hỏng, chỉ biết phá phách và gây rắc rối, cậu đã gây thù hằn với nhiều người, khiến nhiều người phải sợ hãi, phải dè chừng cậu. Cậu đã từng cảm thấy vinh dự vì những thứ như thế, và giờ thì cậu hối hận. Nếu như trước đây cậu cư xử lễ độ, hay chỉ cần cầu có thể thay đổi bản thân mình sớm hơn thì có lẽ cậu đã không phải gánh chịu kết quả tàn nhẫn này. Cậu thấy thương cha, thương mẹ, những người luôn yêu mến cậu và cả bản thân cậu nữa. Sự ân hận giày vò khiến cậu khóc không thành tiếng. Bây giờ, cậu mới thấm thía bài học dành cho mình, cậu cần phải thay đổi hoàn toàn.



Trời gần sáng, vẫn chưa mảy may thấy một dấu vết nào để tìm ra Jung Min, chủ tịch Park gọi mọi người lại:

- Mọi người đã tìm kiếm cả đêm, chắc giờ cũng mệt rồi. Hãy về và nghỉ ngơi đi. Ta sẽ về nhà xem bọn bắt cóc có gọi cho ta không, rồi sau đó ta sẽ quyết định đi tìm tiếp hay đối phó với bọn chúng như thế nào. Mọi người vất vả rồi.


Hyun Joong không bỏ cuộc, trong lúc mọi người ra về, anh l;ại đi theo hướng ngược lại, anh tiếp tục đi tìm

- Này Hyun Joong – ông Park kéo cậu lại - Cháu còn đang bị thương đó. Nếu không nghỉ ngơi, cháu có thể kiệt sức mà ngất đi đấy. Nghe lời ta, về đi.

- Cháu xin lỗi, chủ tịch. – Anh cúi gằm mặt xuống - Tại cháu sơ suất nên đã để xảy ra chuyện… - Anh bật khóc – Cháu…

- Đừng tự trách mình – ông vỗ vỗ lên vai để trấn an – Cháu cũng đã làm hết sức mình rồi.

- Chủ tịch cứ để cháu đi – Anh ngước mắt lên nhìn ông, đôi mắt đỏ hoe - Nếu về nhà trong lúc này, cháu sẽ bị dày vò mà điên lên mất.




Ông Park thở dài. Hyun Joong đã quyết thì không ai cản được, vậy nên ông khôngép anh nữa. Ông lau hai dòng nước mắt đang chảy dài trên má anh rồi cầm tay anh siết chặt. Ông đã không tin tưởng lầm người. Nhìn theo bóng anh xa dần, ông thì thầm:

- Chúc may mắn, con trai.








Tới đại lộ, anh vòng xe định ra ngoại thành, nhưng chợt như linh cảm điều gì, anh lại rẽ tay lái hướng về phía trung tâm thành phố. Mặt trời đã bắt đầu lên, từ từ và chầm chậm quệt những dải màu vàng cam lên thành phố. Chiếc ô tô đi ngang qua công viên trung tâm đúng lúc những vệt màu vàng đó vạch ngang chiếc xe rọi vào mắt anh sáng loá. Và vào đúng lúc đó, anh dừng xe lại và may mắn nhìn thấy một người: Jung Min.




Vui mừng khôn xiết, anh cuống cuồng chạy ra. Thật may mắn ông trời đã cho anh tìm thấy cậu. Cậụ ngồi co chân trên đất, cằm gác lên đầu gối và khuôn mặt lem nhem nước mắt.

- Jung Min!



Anh vồn vã quỳ xuống ôm chầm lấy cậu, siết chặt như thể nếu anh nới lỏng tay, cậu sẽ lại biến mất trước mắt anh lần nữa. Hai tay vẫn giữ chặt lấy vai, anh nhìn cậu một lượt và nhận ra bộ dạng tồi tệ của cậu lúc này. Khuôn mặt lem luốc, mái tóc rối bù, quần áo xộc xệch và hai cổ tay rướm máu đỏ rực lên. Anh hoảng hốt:

- Jung Min, chuyện gì đã xảy ra thế này?

Cậu chỉ nhìn anh không nói, đôi mắt ầng ậc nước chỉ chực trào ra. Anh vội cầm lấy tay cậu xoa xoa trong lòng bàn tay mình. Bất chợt cậu gục đầu vào vai anh oà lên khóc nức nở.

- Jung Min, anh xin lỗi.

~End chap 9~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét