Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

[Long fic] Bodyguard (Chapter 8)

Chapter 8: Rủi ro không lường trước.






Tiếng chuông réo ầm ĩ bào giờ nghỉ, cả lớp học sau cả một giờ ngồi nghiêm trong lớp, giờ ai nấy đều ngả rạp xuống bàn vì mệt. Jung Min lắc nhẹ mái tóc rồi ngả đầu ra phía sau, mắt nhắm hờ thư giãn.

- Jung Min à, Shin Yang nói có chuyện cần gặp đấy.

Cậu ngước ra ngoài cửa, nơi phát ra tiếng nói đó. Một cậu học sinh lớp B, đàn em của Shin Yang đang đứng vẫy cậu ra.

- Có chuyện gì?
- Không biết, chỉ thấy nói là cần gặp thôi.

Cậu vươn vai đứng dậy, thong thả ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Hyun Joong lập tức giữ cậu lại. Cậu hất tay anh ra, cằn nhằn:

- Tôi chỉ đi nói chuyện thôi, không gây gổ đâu.

Anh không nói gì, không cản được cậu, anh chỉ còn cách đi theo.
Đám đông trên sân bóng túm tụm lại một góc với những lời xì xào rì rầm rất khẽ. Cậu học sinh lớp B dẫn Jung Min tới đó, cậu cứ thế đi theo không chút nghi ngờ. Thấy cậu, đám đông kia giãn dần ra lấy lối, Shin Yang ngồi ở giữa trung tâm mà bọn đàn em vây xung quanh. Jung Min bị đẩy vào đó, và ngay lập tức cậu cảm thấy có chuyện không hay.





Huỵch!


Có ai đó đã ngáng chân khi cậu đang bị đẩy đến chỗ Shin Yang ngồi khiến cậu khuỵu chân và biến cậu thành kẻ đang quỳ dưới chân người khác. Cả đám cười rộn lên như cố ý chọc tức cậu. “Không được đánh nhau, không được đánh nhau”, cậu liên tục lẩm nhẩm để kiềm chế cơn nóng giận của mình. Cậu đã hứa với cha mình là sẽ thay đổi, cậu không muốn thất hứa, và cậu cũng không muồn tiếp tục dính líu tới những sự việc không hay nữa.



- Sao? Vui chứ?

Shin Yang ngồi vắt chân nhìn cậu, cưồi ngạo nghễ. Hắn cố ý gọi cậu tới đây để làm thế này sao? Cậu đâu có làm gì hắn để khiến hắn phải làm thế.

- Cậu gọi tôi đến đây làm gì? - Cậu đứng dậy, kìm nén sự tức giận hết sức có thể và cố gắng nói chuyện một cách lịch sự nhất.

- Ha ha ha - Hắn càng cười lớn hơn – Xem mày nói chuyện lịch sự kìa, thật hài hước.

- Tôi không muốn rắc rối.

- Chính mày là người gây ra rắc rối trước - Hắn quát lớn – Mày đã đánh tao buổi tối sau hôm bảo kê của tao bảo vệ tao. - Mắt hắn long lên - Giờ mày muốn chối sao?



Cậu ngơ ngác trong vài giây, nhưng ngay sau đó cậu đã nhớ ra chuyện đó. Bảo kê của hắn đá đánh cậu để bảo vệ hắn khỏi cậu. Và tối hôm đó cậu đã đánh trả rồi uống rượu say đến quá nửa đêm mới về nhà.


- Xin lỗi.
- Xin lỗi? - Hắn tiếp tục cười, một giọng cười đáng sợ. – Mày nghĩ chỉ xin lỗi mà xong sao?
- Vậy cậu muốn gì?
- Mày phải quỳ trước mặt tao và nói xin lỗi, may ra tao còn chấp nhận.


Cậu nhìn hắn căm thù, hắn không có quyền bắt cậu phải quỳ, với một kẻ vô lại như hắn, không đáng để cậu phải quỳ. Làm như vậy chỉ là một mỗi nhục cho cậu mà thôi, cậu thà rằng không thay đổi còn hơn là phải hạ nhục mình vì hắn.


- Sao? Còn chưa quỳ đi?


Hắn ngồi ngả ra sau, nhìn Jung Min bằng nửa con mắt. Hắn biết cậu đang muốn thay đổi, nên lợi dụng cơ hội này để trả thù cậu. Cậu cắn môi, đôi mắt đỏ ngầu tức giận. Trong khi đó, bọn đàn em xung quanh liên tục thúc giục cậu. Cơn giận dữ lên tới đỉnh điểm khi có kẻ nào đó đạp vào chân cậu làm nó khuỵu xuống. Không thể tiếp tục nhẫn nhịn, cậu lao tới túm lấy Shin Yang và đấm liên tiếp vào mặt hắn. Bọn đàn em thấy vậy sợ hãi dạt hẳn ra vì sợ liên luỵ. Hắn không chống lại nổi cơn giận của cậu và cứ thế chịu đòn. Miệng hắn rỉ máu, cậu vẫn chưa buông tha. Chỉ đến khi Hyun Joong chạy tới ngăn cậu lại, cậu mới dừng tay.

- Chuyện gì xảy ra ở đây vậy? – Anh nhìn vào mặt cậu còn đang đỏ bừng vì giận dữ.


Không một câu trả lời. Shin Yang sau khi chịu đòn đã được bọn đàn em đưa về, còn Jung Min vẫn mím chặt môi và không hé răng lấy một lời. Anh không hỏi thêm gì nữa, chỉ nắm lấy tay cậu kéo đi.















Jung Min lầm lì không nói. Đóng hết cửa kính ô tô, cậu mở nhạc và vặn volume thật lớn, tiếng nhạc trở nên the thé như hét vào tai, và tiếng trống đập ầm ầm như có ai đó đấm mạnh vào lồng ngực. Âm thanh lớn đến mức, ở bên ngoài xe cũng có thể nghe rõ mồn một. Hyun Joong mở cửa xe, anh giật mình lùi lại vì thứ âm thanh kinh khủng đó. Vậy mà cậu vẫn ngồi yên và để thứ nhạc đó dội vào tai.

- Cậu đang làm cái gì thế? – Anh gào lên thật lớn cố để cậu nghe thấy.

Cậu liếc ra ngoài, và không chút bận tâm đến anh, cậu ngả ra sau duỗi dài người và lim dim mắt.
Anh chui vào xe, ngay lập tức chỉnh lại volume ở chế độ bình thường và bắt đầu khởi động xe.

- Sao lại vặn nhỏ đi của tôi? - Cậu ngẩng đầu dậy cằn nhằn.
- Nghe như vậy cậu có thể bị điếc thưa cậu.
- Tôi thích thế. Chỉnh lại như cũ cho tôi.
- Xin lỗi thưa cậu, không thể được.
- Anh có làm không?
- Xin lỗi thưa cậu…





Cậu nhỏm dậy với tay xoay lại núm điều khiển, những âm thanh dữ dội làm tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và đầu đau như búa bổ. Anh lại xoay nó theo chiều ngược lại. Cứ thế hai người xoay đi xoay lại núm chỉnh volume cho đến khi anh không chịu nổi nữa và dừng xe lại.

- Cậu làm gì vậy?
- Tôi làm gì tôi thích.
- Nhưng như vậy tôi không thể lái xe được, thưa cậu.
- Đó là việc của anh.

Anh giận dữ quay sang nói một cách gay gắt

- Cậu đã gây sự ở trường, mà giờ còn muốn gây sự với tôi nữa sao?
- Tôi gây sự ở trường? - Cậu thở hắt ra – Anh đang nói cái gì vậy?
- Không phải hôm nay cậu đã ra tay đánh người sao?
- Anh không biết thì đừng nói. - Cậu xoay người ra cửa.
- Cậu đã hứa với chủ tịch mà lại như vậy à?
- Tôi đã nói là anh không biết thì đừng có nói. - Cậu giận dữ gắt lên.
- Phải, tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng chính mắt mình thấy cậu đánh người thôi.




Jung Min lừ mắt nhìn anh, anh không hiểu cho cậu mà lại trách cậu không giữ lời sao? Cậu không nói gì nữa, mở cửa xe nhảy xuống và quyết định đi bộ về nhà. Hoàn toàn bất lực, anh đành phải chịu nhịn, ra khỏi xe gọi cậu trở lại. Nhưng khi anh vừa bước xuống xe, bất ngờ một chiếc gậy bóng chày giáng xuống gáy làm anh ngay lập tức ngất xỉu.
















Gần 7 giờ tối, cả gia đình đang sốt ruột vì mãi chưa thấy Jung Min về, mà ngay cả người vệ sĩ cũng không thấy đâu. Điện thoại của cả hai đều không thể liên lạc nổi. Bà Park lo lắng đi ra đi vào, còn Chủ tịch chỉ ngồi yên một chỗ nét mặt đăm chiêu.

- Sao giờ này mà con chưa về? – Bà Park gần như phát khóc vì lo. – Ông làm gì đi chứ?


Ông Park vẫn ngồi chau mày suy nghĩ, chuyện này nằm ngoài dự tính của ông. Nó không có trong kế hoạch, và điều đó khiến ông thực sự hốt hoảng, ông có linh cảm không lành.


Tiếng xe ngoài bãi đỗ làm tất cả mọi người đều hướng ra ngoài. Cuối cùng cũng về rồi, bà Park vội vàng chạy ra đón con

- Jung Min à! Sao…

Bà đứng sững lại khi nhìn thấy Hyun Joong. Khuôn mặt anh lấm lem đất cát và chiếc cổ áo sơ mi thấm đẫm máu đã khô cứng lại thành một mảng nâu sẫm.

- Phu nhân.





Sau khi sát trùng và băng bó vết thương sau đầu cho Hyun Joong, anh được đưa về phòng nghỉ ngơi. Lúc đó hai ông bà mới ngồi lại nói chuyện với nhau.

- Vậy là có kẻ muốn hại con trai chúng ta. Chúng chắc không chỉ có một người, hơn nữa lại hành động có mưu từ trước. Chuyện Jung Min gây lộn, chuyện cãi nhau với vệ sĩ và chuyện nó bỏ khỏi xe, chắc chắn bọn chúng đã có dự tính từ trước nên mới có thể hành động một cách nhanh gọn như vậy. Chắc hẳn chúng không phải kẻ tầm thường.

- Vậy mau báo cảnh sát đi.

- Không được, nếu báo cảnh sát trong lúc này khác gì đánh rắn động cỏ. Jung Min mới mất tích hơn 3 tiếng đồng hồ, chưa đủ thời gian để xác nhận có đúng là mất tích hay không, hơn nữa ta cho rằng thằng bé bị bắt đi là dựa vào việc Hyun Joong bị đánh lén, cái đó chưa đủ xác thực. Bọn chúng bắt Jung Min vì lí do gì ta cũng không biết, và cũng không biết chúng có đòi hỏi gì từ phía gia đình ta hay không. Bà nghĩ chúng ta có thể báo cảnh sát được sao?

- Vậy tôi phải ngồi chờ đến lúc nào đây? – Bà Park bật khóc.

- Đừng như vậy - Chủ tịch đưa khăn tay cho bà – Chúng ta sẽ cử người đi tìm thằng bé trước đã.





Ngay lập tức, ông gọi những vệ sĩ của mình và công ty đến, đồng thời thuê thám tử đi tìm tung tích của con trai minh với hi vọng tìm được nó càng sớm càng tốt. Cả gia đình họ Park sôi lên, trong lòng mọi người ai nấy thấp thỏm không yên.

: Xem lại chapter 1.

~End chap 8~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét