Thứ Ba, 22 tháng 2, 2011

[Oneshot] Oh my love...

Title: Oh my love
Author: Rim aka Park Eun Rim
Pairing: HyunMin aka Kim Hyun Joong x Park Jung Min.
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi
Rating: T
Genre: General

Oh my love...




Đó là một giọng hát hay. Ai cũng đều phải công nhận như vậy. Người thanh niên ấy có giọng nam trung khoẻ và mạnh mẽ. Nghe anh ta hát, người ta cảm nhận được cảm xúc của ca khúc, và của cả người hát. Anh ta cũng biết nhảy, thậm chí là nhảy giỏi. Một người đàn ông vừa có ngoại hình đẹp, vừa hát hay, nhảy giỏi thì liệu có cô gái nào không xiêu lòng, có chàng trai nào khỏi ganh tị? Lần đầu tiên khi anh ta bước chân vào ngôi trường này, anh ta đã được dự đoán sẽ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, theo cả hai nghĩa: tích cực và tiêu cực.


Quả thật sức ảnh hưởng của anh ta không hề nhỏ. Sau lần đầu tiên biểu diễn trên sân khấu trường, đám con gái không hiểu đồn nhau thế nào, truyền tin từ đâu mà bất kể nơi nào anh ta xuất hiện, họ cũng sẵn sàng có mặt. Và phải khẳng định thêm một lần nữa rằng, anh ta thật sự là trung tâm chú ý, trước hết là trong mắt phái đẹp.


Một nửa dân số của cái trường này chết mê chết mệt anh ta, thì đương nhiên một nửa còn lại vốn được họ kè kè hàng ngày sẽ đâm ra bơ vơ lạc lõng. Và sau khỏang thời gian trống vắng ấy, họ cũng sẽ tập trung chú ý vào anh ta – cái người đã lấy mất cái bóng của họ. Nhưng lần này, sự chú ý ấy lại mang một ý nghĩa khác.


Đó là quá trình mà anh ta trở thành trung tâm của trường, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

Khi anh ta xuất hiện, các cô gái sẽ ngay lập tức bám theo. Họ đi theo để nhìn, đề ngắm, để xuýt xoa, ca tụng. Và nếu như có ai đó tình cỡ hoặc hữu ý được anh ta nhìn lại, cười lại hay thậm chí là nháy mắt thì hỡi ôi, cô ta sẽ chết đứng vì ngây ngất và những phần tử còn lại sẽ la ó hoặc hét lên vì phấn khích. Có bao giờ anh ta tự cảm thấy hãnh diện vì điều đó không nhỉ?


À đó mới là một nửa, còn nửa còn lại nữa, cái nửa mà không phải là phái đẹp ấy. Vậy thì chắc là phái xấu rồi? Ấy không, phái mạnh chứ. Thì anh ta cũng là người đứng giữa. Đứng giữa ở đây chính là nghĩa đen đấy. Là anh ta sẽ được các bạn trai vây xung quanh vòng trong vòng ngoài. Vì ngưỡng mộ anh ta chăng? Hoàn toàn không. Họ dồn anh ta vào giữa, để uy hiếp, để ra oai, để cảnh cáo? Lại càng không nữa. Thực tế, là họ làm thế để xin anh ta buông tha các cô gái của họ ra, xin anh ta đừng nhìn, đừng cười, đừng nháy mắt nữa. Và đương nhiên, anh ta lại càng tỏ ra kiêu hãnh lắm.


Kiêu hãnh là một chuyện, những có để ý đến hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác. Anh ta ừ thì tự đắc lắm, vì anh ta “hot” quá, nhưng anh ta lại chẳng thèm để tâm đến mấy lời xin xỏ, lại càng không để lọt mắt mấy cô gái cứ thấy anh ta là mắt sáng rỡ lên rồi lăng xăng chạy theo. Anh ta ấy mà, có người trong mộng rồi.

Anh ta cứ ngày ngày vác cặp đến trường với bộ mặt vênh vênh tự đắc, thế nhưng cứ đêm đến là anh ta ngồi đến chai mông ở cái quán bar phía cuối đường kia kìa. Anh ta đến đó, để nhìn, để ngắm, để xuýt xoa ca tụng người trong mộng của mình. Đó chắc là một cô gái quyến rũ lắm nên anh ta mới mê mẩn đến quên đời như vậy. Nhưng đáng buồn thay, đó không phải là một cô gái. Cậu ta là một thằng đàn ông, đích thị là đàn ông không sai tí nào. Cậu ta gầy và cao, mặt mũi ưa nhìn, à phải nói là rất đẹp thì mới đúng. Cậu ta có chiếc mũi cao và thẳng, môi dày gợi cảm, tóc hơi dài hớt xéo một bên hơi trùm một mắt nhìn khá bí ẩn. Cậu ta là phục vụ bàn, nhưng bàn mà anh ta ngồi, cậu ta chẳng bao giờ thèm lại gần. Vì có hỏi anh ta cần gì, anh ta sẽ chỉ có một câu trả lời duy nhất là “Anh cần em”. Nếu biết chắc chắn câu trả lời như vậy rồi thì còn hỏi nữa để làm gì?

À quên. Cậu ta, cái cậu mà làm phục vụ bàn ấy tên là Jung Min. Còn cái người mà mê mẩn cậu ta đó là Hyun Joong.






Cũng có lúc, Hyun Joong không chỉ ngồi một chỗ chờ người tình trong mộng của mình tới mà bạo gan đến chỗ cậu ấy ngồi nghỉ. Để làm gì thì chưa ai biết được, vì khi Hyun Joong mới lại gần thì Jung Min đã dừng anh ta lại bằng cái chân dài thẳng tắp của mình. Cũng phải đến dăm bảy lần Hyun Joong chà sát cái đầu gối của mình với sàn nhà, nhưng có lẽ anh ta vẫn chưa thoả mãn thì phải.

Rồi cũng có lần Hyun Joong đánh bạo đi theo Jung Min vào nhà vệ sinh chỉ để đứng chờ cậu ấy ở cửa. Và có lẽ là cũng không ít lân cái mũi cao của anh ta hôn cánh cửa nhưng anh ta vẫn chưa lấy thế làm hài lòng.


Còn có lần Hyun Joong liều lĩnh xông vào phòng thay đồ của Jung Min khi hết giờ làm việc. May là anh ta không có bộ phận cơ thể nào chà sát với sàn, tường, cửa hay trần nhà. Nhưng anh ta phải trở thành chiếc mắc quần áo di động bất đắc dĩ cho Jung Min. Dù sao thì đối với Hyun Joong, được đứng đó mà thoả thích ngắm Jung Min thay đồ thì có làm giá mặc áo cả đời cũng không tiếc.




Nếu như Hyun Joong là trung tâm của cả trường thì Jung Min là trung tâm của anh ta. Anh ta lẽo đẽo theo sau Jung Min từ quán bar về nhà cậu ấy, đợi đến khi đèn trong nhà tắt hết anh ta mới chịu đi. Khỏi phải nói thì cũng biết Jung Min mừng như thế nào khi không phải mất một đồng tiền nào cũng có vệ sĩ đi theo hàng ngày.



À rồi thì có một lần trên đường từ quán bar về, Hyun Joong có rẽ vào cửa hàng lưu niệm bên đường một lúc. Nhưng khi anh ta đi ra thì Jung Min đã đi khuất tầm mắt anh ta rồi. Anh ta chắc là lo lắm, nên vội vội vàng vàng chạy bổ đi tìm. Khi anh ta tìm thấy Jung Min là lúc cậu ấy đang bị một bọn côn đồ chặn đường xin tiền. Chắc là cậu ấy cứng đầu không chịu cho nên tay chân xây xước, quần áo lem luốc hết cả, mép cũng rỉ máu. Hyun Joong lúc ấy đã liều mạng xông vào tay đám chân đã túi bụi để bảo vệ người yêu mình. Anh ta trông vậy mà cũng khoẻ lắm, đánh một hồi thấy mình mẩy bầm dập tay chân run rẩy nhưng bọn côn đồ cũng chạy mất rồi. Lúc ấy Hyun Joong mới đỡ Jung Min về. Không biết trên đường hai người đó nói gì với nhau mà sau khi về đến nhà Jung Min, Hyun Joong cũng ở lại đó luôn. Đèn trong phòng thì tắt ngay lập tức và đến tận sáng bảnh mắt ngày hôm sau vẫn chưa thấy cái cửa nào mở. Hai người đó chắc là đã ngủ ngon lắm!

~End~

1 nhận xét: